"Được, tôi sẽ cẩn thận." Bạch Khương tạm biệt bọn họ, lặp lại chiêu cũ nhảy sang cánh cửa sổ căn phòng có người điên kia. Níu vào võng lưới một lúc Bạch Khương nghe thấy tiếng hít thở rất nặng nề.

Cửa phòng không bật đèn, cửa kính mở toang, rèm kéo kín như phòng bên cạnh.

Tiếng thở ngay sau tấm rèm tựa như ở đó có dã thú đang mai phục.

Nguy hiểm!

Bạch Khương lập tức quyết định rời khỏi nơi này. Từ lúc đến cho đến lúc đi chỉ có ba giây, khoảnh khắc cô nhảy đi, lập tức từ trong tấm rèm thò ra một đôi tay dính đầy máu.

Đôi tay kia vơ lấy khoảng không, chỉ vơ được tấm lưới bên ngoài cửa sổ, móng tay sắc nhọn cào lên tấm lưới phát ra tiếng xé rách.

“Hừ hừ!”

Tấm rèm cũng bị ép lại, lộ ra một khuôn mặt người, tấm rèm nhanh chóng thấm đẫm máu, trông như vị trí khuôn miệng của mặt người.

Bạch Khương nhảy sang cửa sổ bên cạnh quay đầu lại nhìn thì thấy đôi tay kia vẫn còn đang gắng sức xé tấm lưới, đôi tay đó chắc chắn không phải của người sống, xem ra phòng cách ly này đã bị chiếm.

“Cô không sao chứ?”

Hách Bằng vừa mới trèo qua cửa sổ vẫn chưa di chuyển, hạ giọng hỏi.

"Không sao, anh cẩn thận đấy, trong phòng có thể có tang thi." Bạch Khương nói.

"Biết rồi." Hách Bằng chọn đi lên sân thượng giống Bạch Khương.

Bạch Khương nhanh chóng quan sát hết tầng mười ba, thấy toàn bộ lầu này đều là phòng cách ly, phần lớn người ở tầng này đều đã biến thành tang thi. Cô thấy sự việc không ổn, nhiều tang thi bị nhốt trong phòng cách ly như vậy sao không ai tới quản?

Bác sĩ đâu? Cảnh sát đâu?

Cô quyết định xuống lầu kiểm tra.

Tầng mười hai cũng là phòng cách ly, tình hình gần giống tầng mười ba, xuống tới tầng mười một Bạch Khương mới nhìn thấy nhân viên y tế.

Qua khe hở tấm rèm Bạch Khương thấy người bên trong đang mở cuộc họp, biểu cảm của họ cực kỳ khó coi, tuy tất cả đều nói nhỏ nhưng có thể nhìn ra lời nói cực kỳ gay gắt, như đang tranh luận điều gì đó.

Cửa mở ra, cảnh sát đi tới, chắc là báo tin xấu, Bạch Khương thấy một bác sĩ dáng vẻ yếu đuối ngồi yên trên ghế, sau đó tất cả mọi người tắt điện đi ra ngoài. Bạch Khương cố gắng nghe nhưng chẳng nghe được gì, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dưới lầu, đám tang thi vẫn đang xô cổng, cũng không biết cánh cổng đó có thể chống đỡ được bao lâu. Bạch Khương lại xuống hai tầng tiếp theo, không tìm được manh mối hữu dụng, đành phải về cửa phòng.

Thấy cô quay về, Trần Thành thò đầu ra nhướn giọng nói: "Tôi tưởng các người xảy ra chuyện rồi!" Bắt tay kéo Bạch Khương vào phòng, tới nơi Bạch Khương nói: “Anh Bằng vẫn chưa về sao?”

"Vẫn chưa! Tôi ở đây một mình sợ lắm." Trần Thành chẳng quan tâm đến điều gì khác, nắm chặt tay Bạch Khương, thấy anh ta đang run rẩy, Bạch Khương rút tay lại rồi ngồi lên giường nghỉ ngơi.

“Anh có biết phó bản đầu tiên của tôi như nào không?”

“Như, như thế nào?”

“Tôi xuất hiện trong phòng khách sạn, cửa phòng bị khóa, bên ngoài đang cháy, tôi chỉ có thể cạy cửa thoát thân, kết quả căn phòng đó ở tầng chín.”

Trần Thành kinh ngạc: “Vậy cô thông quan kiểu gì?”

"Tôi dùng ga giường làm dây nhưng không dài, được mấy tầng thì tôi lao xuống, mất đi nửa cái mạng, phải dùng tới túi trị liệu mới khỏi." Bạch Khương hiểu tâm trạng của Trần Thành, suy cho cùng loại chuyện này rất khó có thể dễ dàng trải qua, nhưng đã qua một ngày rồi, tâm trạng của Trần Thành vẫn như vậy thì không được: “Anh phải nhanh chóng thích ứng với phó bản trò chơi chạy trốn này.”

Trần Thành ủ rũ nói: “Tôi, hình như tôi đang nằm mơ.”

“Vậy anh thấy là ác mộng hay mộng đẹp?”

“Tuy có thể tái sinh! Nhưng phó bản này quá nguy hiểm, sao lại có loại tang thi chỉ có trong phim điện ảnh như vậy chứ!”

Bạch Khương lấy gối dắt sau lưng, thoải mái thở phào: “Tôi còn nhìn thấy khủng long đấy, nhiều cũng quen.”

Nói chừng ấy là đủ, Bạch Khương ra ngoài đã rất mệt, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Trần Thành thấy thế tuy vẫn còn sợ nhưng cũng chẳng dám nói thêm gì, ngồi một lúc thì Hách Bằng cũng đã quay lại, anh ta lại tới đón Hách Bằng.

Câu đầu tiên Hách Bằng nói sau khi vào phòng là hỏi: “Em gái về rồi sao?”

Không đợi Trần Thành đáp, giọng Bạch Khương đã vang lên: “Tôi về rồi.”

Lạch cạch.

Đèn phòng được mở lên, Hách Bằng thích ứng một lát, thấy Bạch Khương ngồi trên giường, còn tưởng cô bị thương.

"Tôi không bị thương, chỉ hơi mệt chút thôi. Tôi kiểm tra được 9 tầng, nhiều phòng đã có người phát bệnh, có vài phòng đóng cửa kín mít, tôi không nghe ngóng được gì." Bạch Khương cười khổ: “Thực ra lần này tôi không dò la được tin gì.”

"Không không không, tin của cô hợp lại với tin của tôi chắc chắn có thể thuận lợi thông quan!" Hách Bằng có vẻ rất xúc động: “Cô xuống đến tầng thứ chín, có phát hiện căn phòng nào tương đối khác biệt không? Là thế này, không phải cô đi lên trên đó sao? Thể lực tôi không cho phép, không thể kiểm tra cửa sổ mỗi tầng, chỉ có thể cố gắng lên sân thượng. Em gái có biết tôi đã thấy gì không?”

Hách Bằng miệng đắng lưỡi khô nhưng ánh mắt lại sáng rực, giọng nói không nén nổi xúc động. Bạch Khương cùng Trần Thành chắm chú quan sát ánh mắt của hắn, hắn hưng phấn nói: “Đường băng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play