Xe cảnh sát và xe cứu thương nháo nhào ở cổng bệnh viện, cả cảnh sát trang bị vũ trang hạng nặng cũng giơ tấm khiên hướng ra phía bên ngoài, đám tang thi lũ lượt kéo tới, bọn chúng trèo lên mui xe, phi qua vật cản, những viên đạn đâm xuyên cơ thể nhưng chỉ khiến chúng lắc lư một chút sau đó phẫn nộ gào thét tiếp tục xông về phía trước.

Tiếng súng càng giày đặc, ở giữa rừng đạn có tang thi bị bắn trúng đầu ngã xuống không dậy được nữa.

“Bắn vào đầu! Đừng bắn chỗ khác.”

Tang thi càng lúc càng nhiều, cổng chính đã lung lay sắp đổ.

“Bỏ cổng chính, rút quân!”

Cổng bệnh viện hoàn toàn thất thủ, tang thi chạy loạn khắp nơi, Trần Thành thấy vậy sắc mặt tái nhợt, hai tay run rẩy.

"Cậu ngồi sang bên cạnh." Bạch Khương đẩy hắn, tiếp tục cạy cửa sổ.

Trong tiếng súng, Bạch Khương cùng Hách Bằng cạy lưới thép ra được một khoảng đủ cho một người chui qua.

"Có người tới!" Trần Thành nói.

Hai người vội vã kéo rèm ngồi lại bên giường. Chiếc giường bị phá nằm tận bên trong cùng, Bạch Khương tiện tay kéo rèm che phía sau.

Cánh cửa không hoàn mở ra, chỉ mở hé tấm cửa nhỏ bên trên để quan sát, sau khi ném ba túi nhỏ vào trong thì khóa cửa lại.

"Là nước và bánh mì, mỗi người một túi." Hách Bằng nhặt lấy.

Bạch Khương lấy phần của mình, thấy bên trong có hai cái bánh bao đậu đỏ và hai hộp sữa thì lấy sữa uống trước.

Trần Thành đói lắm rồi, hai ba miếng đã gặm hết một cái bánh bao, thấy vậy Hách Bằng đề nghị hắn để dành trước đã: “Bệnh viện thất thủ rồi, bữa sau không biết khi nào mới có.”

Quả nhiên, mãi đến khi trời tối bọn họ cũng không có thêm phần ăn nào khác.

Tới gần tối thì tiếng súng dừng hẳn, ghé cửa sổ dò la tình hình bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng tang thi đập cửa, bọn họ ở trên tầng cao nghe không rõ lắm.

Hành lang bên ngoài thường có tiếng bước chân chạy trốn rất nhanh nhưng cho dù bọn họ có hò hét thế nào đều không có người phản ứng.

"Không biết anh Ngô sao rồi, anh ấy không sao chứ?" Trần Thành vẫn nhớ Ngô Vũ.

"Chắc không sao, có lẽ cậu ta đã tìm ra manh mối cửa ra." Hách Bằng nói: “Em gái, em ngủ chưa?”

"... Rồi, sao thế?" Quả nhiên Bạch Khương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như rơi vào trạng thái ngái ngủ, cô mở to mắt ngồi xuống.

"Lỗ hổng đó..." Hách Bằng chỉ về phía cửa sổ: “Chúng ta ra ngoài dò la một lát, thế nào?”

Trần Thành sửng sốt: “Trời tối như vậy!”

“Chính là cần trời tối, nếu không NPC trông thấy rồi đổi chúng ta sang phòng khác giám thị thì phải làm sao?”

Bạch Khương suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được!”

"Em, em gái!" Trần Thành kinh ngạc, người chơi cũ đều dũng cảm như vậy sao!

Người chơi già dặn kinh nghiệm chính là như vậy.

Manh mối sẽ không tình cờ xuất hiện, chắc chắn cần trả giá bằng nỗ lực.

Bạch Khương dẫn đầu, Hách Bằng hỏi: “Em như vậy... có vấn đề gì không? Trước đây anh không tiện hỏi, nếu em cảm thấy bị xúc phạm có thể không cần trả lời.”

"Không sao, đây là di chứng của phó bản. Ở phó bản đó người chơi bị làm thành vật thí nghiệm, sau khi phó bản thông quan di chứng trong người không hề biến mất." Bạch Khương đã không để ý tới nữa, còn cười nói: “Giờ tốt hơn nhiều rồi, lúc mới ra khỏi phó bản cực kỳ nghiêm trọng. Sau đó tôi chơi phó bản vài lần bây giờ đã đỡ hơn nhiều.”

Lúc làm xong phó bản vườn địa đàng rồi về khách sạn tắm rửa Bạch Khương đã thấy lông trên người rụng đi rất nhiều, da dẻ loài người bắt đầu xuất hiện, thú tính trong mắt cũng dần nhạt đi... Đương nhiên rồi, thể chất đã suy yếu Bạch Khương tính qua vài phó bản nữa cô có thể khôi phục lại bình thường, cũng sẽ hết đi cái "phúc lợi" biến dị mang đến.

“Phó bản nào mà lợi hại vậy?”

Cô nói đơn giản: “Phòng thí nghiệm đấu thú.”

Không có nhiều thời gian để nói chuyện, Hách Bằng tiếc nuối nhìn Bạch Khương trèo qua cửa sổ. Đèn ở cửa bị tắt đi, năng lực nhìn trong đêm của Bạch Khương tuy hơi yếu nhưng dùng được.

Sau khi chui qua lỗ lưới sắt, cô nhấc tấm lưới đứng thẳng dậy kiểm tra xung quanh.

Phần lớn phòng của toà nhà này đều sáng đèn.

Nơi đây là tầng mười ba, bên trên còn bốn tầng, cô di chuyển từng chút một, giữ lực nhảy sang ô cửa sổ bên cạnh.

“Wao! Cô lợi hại ghê! Đây là tầng mười ba đó!”

Người trong phòng cách ly này chạy tới, kinh ngạc nhìn Bạch Khương.

"Các người cũng bị cách ly sao?" Bạch Khương biết rồi vẫn cố hỏi.

“Đúng vậy! Xui xẻo quá thể! Bọn tôi vất vả lắm mới trốn được khỏi đám người điên kia, vậy mà cảnh sát lại nói bọn tôi có thể cũng bị nhiễm bệnh, nhất định phải cách ly bọn tôi! Em gái, có bản lĩnh như vậy thật là lợi hại, đang muốn lén trốn đi đúng không?”

NPC quan tâm nói: “Cô cẩn thận đấy, đây là lầu mười ba!”

Người NPC kia nói: “Cách ly cũng tốt mà, cô không thấy ngoài kia xảy ra chuyện sao, một đám người điên chạy tới bệnh viện, tới sung cũng chẳng sợ, doạ chết người ta rồi.”

"Cảm ơn đã quan tâm, tôi ở đoàn xiếc không sợ độ cao. Buổi tối không ai tới đưa cơm, tôi sợ có vấn đề nên mới ra ngoài xem thử." Bạch Khương cười nói.

NPC nhìn biểu cảm của cô: “Thì ra cô là người đoàn xiếc sao, chẳng trách lợi hại như vậy, vậy cô vẫn phải cẩn thận, đúng rồi, cô phải cẩn thận cửa phòng bên cạnh, hình như người bên trong cũng phát điên rồi, chập tối vẫn còn kêu, bây giờ lại yên lặng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play