"Còn không phải người mới sao! Đứng chỗ đó gào lên vậy, hỏi nơi này là đâu, có phải âm tào địa phủ không!" Ngô Vũ than thở: “Không còn cách nào khác, đành tiện tay lôi hắn đi.”
"Người anh em, cậu là cái này." Hách Bằng dơ ngón tay cái, khen Ngô Vũ là người tốt.
“Không đâu, tôi tiện tay thôi. Trần Thành, cậu gặp mấy người chơi già dặn kinh nghiệm như bọn tôi là may mắn lắm đấy, đây là phó bản cho người mới của cậu, cậu hãy mở to mắt mà học cho tốt! Đợi sau khi phó bản thông quan sẽ có thông báo, tài khoản cá nhân của cậu và cửa hàng còn cả cái gì mà thuyết minh trò chơi sẽ mở hết, đến lúc đó cậu tự xem thuyết minh trò chơi sẽ hiểu.”
Trần Thành vội gật đầu: “Ây da, anh à em biết rồi.”
Trấn an Trần Thành xong Ngô Vũ lại tán chuyện với Hách Bằng: "Các người nhanh đấy, tôi còn tưởng tôi với Trần Thành là nhanh nhất rồi chứ." Ngô Vũ nói.
"Ăn may thôi!" Hách Bằng không muốn nói đến điều này, hỏi xem hắn tính toán thế nào.
"Chắc chắn phải chạy thoát thân rồi." Ngô Vũ nói: "Nếu không thật sự phải đi cách ly sao? Lát nữa tôi tìm cơ hội chạy." Lúc nói Ngô Vũ nhìn về phía cửa sổ, dường như đang tìm địa điểm thích hợp.
Hách Bằng gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Vì thế sau đó quay lại nhìn Bạch Khương: “Em gái, em thì sao?”
Bạch Khương nói suy nghĩ của mình: "Trước tiên chúng ta nên xem thử chúng ta sẽ bị đưa đi đâu, dù sao cũng chưa có manh mối về cửa ra nên đường NPC đưa chúng ta đi có thể sẽ có liên quan đến cửa ra." Cô không hề bài xích việc bị NPC đưa đi cách ly, có lẽ đầu mối ở ngay trong đó.
Xuất hiện bất đồng Bạch Khương cũng không để ý, mỗi người đều có lựa chọn của mình.
Có khoảng mười mấy chiếc xe cảnh sát và cứu thương ở đằng sau, dọc đường động tĩnh rất lớn.
Sau mười mấy phút, xe cứu thương đã tới bệnh viện, bệnh viện lớn có bảng hiệu viết “Trung tâm bệnh viện đảo Tiểu Nguyệt.”
Cổng xe mở ra, mấy người Bạch Khương bị đưa xuống xe vào trong. Dẫn đường lần này là cảnh sát vũ trang mặc đồ bảo hộ và xách theo súng, cấp bậc thượng uý, Bạch Khương nghi ngờ là tình hình bên cửa hàng truyền tới, cấp độ nguy hiểm của mấy người sống sót bọn họ được đánh giá rất cao.
Ngô Vũ ho nhẹ, lúc đang chuyển qua góc cua thì nhanh chân nhảy vào bồn hoa bên cạnh. Trần Thành cực kỳ tin tưởng Ngô Vũ, cũng muốn bắt kịp nhưng hắn quả thực thiếu kinh nghiệm nên đã bị mắc kẹt trong bồn hoa.
“Có người chạy!”
“Mau bắt lại!”
Vốn Hách Bằng cũng muốn chạy nhưng sau khi xuống xe thấy cảnh sát vũ trang mang súng hắn đành bỏ qua ý nghĩ này trong đầu, không nên khinh thường NPC của trò chơi, nếu không thật sự sẽ bị bắn trúng đầu thì túi trị liệu cũng vô dụng!
Nhưng hắn không ngờ Ngô Vũ lại anh hùng như vậy, thật sự chạy trốn như kế hoạch!
Trần Thành bị bắt quay lại, ủ rũ hỏi: “Anh Bằng, làm sao bây giờ, em không muốn cách ly.”
Lời vừa dứt, cảnh sát vũ trang lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hách Bằng.
Hách Bằng thầm mắng Trần Thành chết tiệt, ngớ ngẩn! Hắn vội nói: "Bọn tôi quen nhau trên xe, tôi không hề biết bọn họ muốn chạy trốn." Còn kéo Bạch Khương tới: “Em gái tôi vẫn ở đây! Hai người bọn tôi vẫn luôn nghiêm túc phối hợp công tác, không hề di chuyển!”
Bạch Khương cũng đành chịu, tên Trần Thành này không xem NPC ra gì, giống như bản thân đang chơi trò chơi vậy.
“Đừng nhìn ngang nhìn dọc, đi theo tôi!”
Mấy người Bạch Khương bị đưa vào phòng cách ly, y tá lấy máu cho bọn họ, lấy máu xong thì đóng cửa lại.
Tất cả các phòng bệnh đều rà soát một lượt, sau khi xác định không bị theo dõi, Bạch Khương bắt đầu nghiên cứu cửa sổ.
Đây là tầng mười ba, cửa sổ thuỷ tinh bên ngoài đã bị một tầng lưới sắt hàn chết.
Lúc này Hách Bằng lại hối hận không chạy cùng Ngô Vũ: “Vốn không thể thoát khỏi căn phòng này! Em gái, xem cánh cửa đó cũng làm bằng hợp kim, cực kỳ chắc chắn, không thể phá. Tôi đoán cảnh sát đang tuần tra bên ngoài!”
Trần Thành chẳng hiểu gì, càng thêm lo lắng: “Chúng ta có bị giết ở đây không, trong phim điện ảnh đều như vậy!”
"Vô duyên vô cớ giết chúng ta làm gì." Hách Bằng càng lo lắng: “Không biết đã khống chế được tang thi chưa, nếu không khống chế được thì bệnh viện sẽ cực kỳ nguy hiểm, chúng ta ở ngay trung tâm nguy hiểm!”
Bạch Khương cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không thấy đây là đường cùng.
“Cứ đợi đó xem đã, cốt truyện phó bản chắc chắn sẽ tiến triển, huống chi các người không thấy phòng này rất an toàn sao? Chúng ta không ra được, nếu bệnh viện thất thủ thì tang thi cũng không thể vào.”
"... Đúng nha!" Hách Bằng hiểu ra: “Hy vọng bọn họ nhớ đưa cơm cho chúng ta.”
"Tới phụ một tay đi, chúng ta phá cái giường này đi thử xem có thể cạy được một lỗ hổng trên lưới thép kia không, lưu lại đường lui trước." Bạch Khương tiếp tục nói.
Có lý!
Có việc để làm, tất nhiên Hách Bằng với Trần Thành không thể nôn nóng.
Trong phòng có bốn cái giường bệnh, mấy người Bạch Khương chung sức dỡ cái giường gần nhà vệ sinh, dùng thanh sắt đã tháo ra để cạy cửa sổ.
Bỗng nhiên tiếng súng vang lên.
"Các người xem! Bệnh viện xảy ra chuyện rồi!" Trần Thành hét lên…