"Thảm rồi, nấm ăn thịt người hái như thế nào, nấm hái tôi mới đúng."
Người chơi cũ kêu khổ không ngừng.
Bạch Khương nói: "Có thể bên trong có nấm bình thường, nếu không chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Khu rừng nấm này không dễ chơi nha, chúng ta có muốn lập tổ đội không?" Một người chơi cũ nói.
"Tốt nha tốt nha, chúng ta hợp tác đi!"
Bạch Khương không có ý định hợp tác với người khác. Thật vậy, hợp tác sẽ cải thiện tỷ lệ sống sót, nhưng cũng sẽ phải đối mặt với cuộc chiến tranh giành nấm, Bạch Khương không muốn điều này.
"Ai đi trước?"
Im lặng.
"Nếu không chơi bao búa kéo đi, người thua đi đầu."
Không đợi người chơi khác lập tổ đội, thảo luận, tranh chấp, Bạch Khương tiến vào rừng nấm trước.
Thời điểm tiến vào, cơ bắp của cô căng thẳng, sẵn sàng để tấn công bất cứ lúc nào.
Mười mấy giây trôi qua, vài phút trôi qua, Bạch Khương đi về phía trước vài bước, lần thứ hai chờ đợi một chút, vẫn không có nguy hiểm. Cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ cần không chạm vào nấm sẽ không bị công kích.
Những người phía sau cô thấy rõ rừng nấm sẽ không đột nhiên tập kích, người chơi cũ lục tục tiến vào rừng nấm, có người chơi mới lá gan lớn cũng đi theo.
Đi tuốt ở đằng trước, Bạch Khương bắt đầu phân tích, nấm nên hái như thế nào đây?
Ở bên ngoài phó bản, Bạch Khương đương nhiên biết, nhổ, bóp, dùng dao cắt, dù sao tiện như thế nào thì làm như thế. Nhưng nấm trong phó bản này hiển nhiên không phải nấm bình thường, chỉ cần không để ý một chút sẽ bị nấm cắn nuốt.
Người chơi tản ra, mỗi người tìm kiếm nấm có thể hái, trong thời gian ngắn không ai dám xuống tay.
Trong lòng có chút ý tưởng làm thí nghiệm, Bạch Khương không dấu vết đi về phía xa người chơi. Khu rừng nấm này thật sự quá lớn, cô rất dễ dàng tìm được một chỗ không có người chơi khác.
Tay nhấc lên, Bạch Khương cầm một thanh đao trong tay, lại lấy ra một cây chổi, trói lại, một vũ khí hái đơn giản đã hoàn thành. Bạch Khương huy động vũ khí, tùy ý chém về phía một cây nấm. Dao chém vào cây nấm, giống như chém thịt, nếu nhắm mắt lại không nhìn, Bạch Khương sẽ cho rằng mình chém trúng một người.
Cây nấm bị chém trong nháy mắt mọc ra một cái miệng, vừa vặn ở bên cạnh lưỡi đao. Cây nấm vặn vẹo muốn gặm Bạch Khương, bị cô nhanh nhẹn nhảy ra.
"Cây nấm vậy mà có thể xoay người." Bạch Khương trong lòng vừa ngạc nhiên vừa kiêng kỵ, cũng may cô có cây chổi kéo dài khoảng cách, nếu không sẽ quá nguy hiểm.
Sau khi nhảy xa, cô thấy cây nấm không ngừng chảy máu, chậu máu phẫn nộ mở ra đóng vào, tựa như đang phát ra tiếng kêu thảm thiết không tiếng động.
Kéo dài vài phút, cuối cùng miệng phẫn hận bắt đầu khép lại, vết thương cũng chậm rãi biến mất.
Bạch Khương như có điều suy nghĩ, lại nhiều lần thay đổi mục tiêu bắt đầu thăm dò.
Cây thứ ba.
Cây thứ tư. ...
Cây thứ hai mươi ba, Bạch Khương một đao chém xuống, lúc này cảm giác này hoàn toàn bất đồng. Không giống như cảm giác chém vào thịt như lúc trước nữa, lần này là thanh thúy...
Rắc rắc
Cây nấm này bị chặt đứt một phần ba, Bạch Khương mím môi, duỗi chân đạp một cái, nấm đã hoàn toàn bị đạp gãy ngã xuống đất, khi rơi xuống đất giống như bóng bay bị thoát khí nhanh chóng thu nhỏ lại, cho đến khi biến thành cỡ bàn tay to.
Đây là một cây nấm bình thường.
Bạch Khương đợi một lúc mới tiến đến nhặt nấm lên. Nhìn nấm trong lòng bàn tay, Bạch Khương tâm tình phức tạp, thì ra đây chính là biện pháp thông quan, trong rừng nấm có nấm "bình thường", không ăn người.
Mình có siêu thị còn chặt hơn hai mươi bốn cây nấm mới tìm được một cây, những người khác nên làm cái gì bây giờ?
Mới nghĩ như vậy, cô nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
"Ah!"
"Mau giúp hắn cầm máu! Cánh tay của hắn bị cắn!"
Nghe thấy động tĩnh cách đó không xa, Bạch Khương thu nấm vào siêu thị, cũng không tính đi qua xem.
Dùng dao thái tiếp tục thử, Bạch Khương lại chém liên tiếp hơn ba mươi đóa nấm, mỗi một đóa đều là "nấm ăn người", vì ăn cô, mỗi một cây nấm có thể vặn ra độ cong khó tin, Bạch Khương phải phản ứng rất nhanh mới có thể tránh được.
Chém thêm ba bông nữa, Bạch Khương mới chặt được nấm bình thường.
Cô nhặt nấm lên và bắt đầu đi đến cuối rừng nấm.
Trong thời gian đó, cô đã gặp những người chơi khác, họ đang không ngừng cố gắng. Khu rừng nấm này ngoại trừ nấm cái gì cũng không có, muốn nhặt chút đá, đào chút bùn để ném nấm cũng không làm được.
Vì thế bọn họ học cách làm của Bạch Khương lúc đầu thăm dò nấm, cởi quần áo, cởi giày...
Bởi vậy Bạch Khương nhìn thấy rất nhiều người gần như thoát sạch, cô còn nhìn thấy một người chơi trần trụi.
Nhưng mất đi quần áo coi như tốt, có người chơi thiếu tay thiếu chân, rõ ràng đã dùng tay hoặc chân đi thăm dò nấm mà chưa kịp chạy trốn.
"Nấm!"
Một người đàn ông hét lên trong sự ngạc nhiên. Bạch Khương nhìn qua, thấy một người chơi nam nhặt lên một cây nấm đầy vui mừng, những người chơi khác vây quanh, một trận tranh đoạt bắt đầu.
Vô tình cuốn vào, Bạch Khương tránh người chơi và nhanh chóng rời khỏi rừng nấm.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gió, Bạch Khương kinh nghiệm phong phú tránh đi, xoay người một cước đạp qua, một cước đá trúng vai của người chơi đánh lén.
Người nọ không nghĩ tới Bạch Khương phản ứng nhanh như vậy, một kích không thành còn bị đạp, dưới chân bất ổn nghiêng sang bên cạnh.
Đổi lại là phó bản khác, lệch một chút như vậy không có chuyện gì lớn, nhưng trong phó bản này, người đàn ông vừa nghiêng một cái đã đụng phải một cây nấm.
Khoảnh khắc đó, người chơi đánh lén lạnh cả người, vội vàng bò ra. Nấm đã mở răng nanh, uốn cong thân mình cắn vào gáy anh ta.
"Ah!"
Bạch Khương tận mắt nhìn thấy người nọ bị nấm nhai nuốt vào, đưa tay lau vết máu bắn tung tóe lên trán, xoay người tiếp tục đi.
Khu rừng nấm lớn đến mức cô đi bộ năm phút mới đi ra ngoài.
NPC người nấm giao nhiệm vụ phó bản đang phơi nắng, một cánh cửa gỗ đơn sơ đứng ở phía sau nó, phía sau cánh cửa chính là cửa ra.
Sau khi Bạch Khương đưa hai cây nấm cho nó, nó vui vẻ cho Bạch Khương một vé: "Đi đi."
Cầm lấy, nói là vé vào cửa, sờ lên lại giống như miếng thịt?
Mang theo tấm vé này, Bạch Khương đi ra khỏi cửa gỗ, bước vào cửa ánh sáng.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản thông thường: hái nấm, nhận được điểm 4]