Đi ra khỏi đại sảnh nhiệm vụ, Bạch Khương phát hiện Hách Bằng đang chờ cô.
"Em gái Tiểu Giang." Hắn lộ ra một nụ cười khó coi: "Không phải là muốn học mở khóa sao, tôi dạy cô, miễn phí, không nhận túi trị liệu của cô."
Hách Bằng nghe Trần Thành nói, Tiểu Giang cho hắn mượn một túi trị liệu. Nhưng Trần Thành lại không còn sống trở về.
Còn có Ngô Vũ, có thể chống đỡ đến tối hôm đó trực thăng đến, Ngô Vũ khẳng định cũng nỗ lực rất nhiều, không nghĩ tới cuối cùng lại bị lưu lại trong phó bản.
"Trò chơi này ngay cả một hướng dẫn sử dụng cũng không có, phó bản muốn thiết lập như thế nào thì thiết lập như thế ấy, chúng ta làm người chơi chỉ có thể nhận mệnh, tôi chưa từng thấy qua thiết lập ghê tởm như vậy! Ngô Vũ nói không sai, chơi trò chơi nhiều như vậy, dựa vào cái gì mà quy định phải đi theo quy định của trò chơi!"
Khi dạy kỹ thuật cho Bạch Khương, Hách Bằng phẫn nộ chửi bới trò chơi này.
"Đây có phải là cái bẫy của trò chơi không? Chưa đến phút cuối cùng, chúng ta căn bản không thể biết được mình đã giẫm lên cái bẫy." Bạch Khương cảm thấy tim mình đập mạnh. Ngô Vũ bị bỏ lại trong phó bản, cho dù đó là một hòn đảo nhỏ bị virus tang thi cắn nuốt, ít nhất còn sống cũng còn có hy vọng, nhưng hòn đảo nhỏ bị nổ tung, Ngô Vũ chết quá oan uổng.
Lần này cô may mắn đi đúng hướng, thời gian tới thì sao?
"Chính là cạm bẫy! Mẹ nó, chạy trốn cũng đủ khổ bức rồi, trò chơi còn mẹ nó thiết lập cạm bẫy!"
Bạch Khương nhanh chóng học được cách mở khóa.
“Rất đơn giản, suy một ra ba, cô quay đầu lại tự mình chậm rãi nghiên cứu. May mắn là cô có hiện vật trong tay, nếu không tôi chỉ có thể dạy lý thuyết cho cô, vậy càng khó học!”
Hách Bằng nói tạm biệt với Bạch Khương: “Em gái, sống thật tốt.”
Bạch Khương vươn nắm đấm chạm vào nắm tay của anh ta: “Anh Hách, anh cũng sống thật tốt.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai người tách ra.
Trở lại phòng khách sạn, Bạch Khương rửa mặt thay quần áo trước, gội đầu tắm sữa tắm dùng rất nhiều mới rửa sạch mùi trên người.
Nhìn vào gương, cô phát hiện các triệu chứng biến dị trên cơ thể của cô đã biến mất hoàn toàn sau khi nhiệm vụ kết thúc.
Hồi lâu không nhìn thấy mặt mình, Bạch Khương có chút xa lạ đưa tay sờ sờ.
Làn da bóng loáng, là bộ dáng ban đầu của cô, là bộ dạng mười chín tuổi nên có.
Nhưng vẫn có thứ gì đó không giống, Bạch Khương bình tĩnh nhìn mình trong gương, là ánh mắt không giống? Là khóe miệng không giống?
Đều không giống với lúc trước.
Cô có chút cứng ngắc giật khóe miệng, phát hiện mình nhìn vào gương thế nhưng không cười nổi. Cô thở dài một hơi xoa xoa mặt, xoa mặt đến đỏ bừng.
Từ trong siêu thị lấy ra nước đóng chai dùng để rèn luyện, sau khi rèn luyện một lúc, cô phát hiện, tố chất thân thể của cô giảm xuống như trước khi cơ thể biến dị.
Tắt đèn, khả năng nhìn thấy rõ ràng trong bóng tối cũng biến mất.
Cơ thể biến dị rất thống khổ, nhưng nó cũng mang lại một số lợi ích.
Nhưng Bạch Khương cũng không tiếc nuối, thể lực có thể tự mình luyện tập, năm giác quan tinh thông cũng có thể dựa vào từng phó bản mà rèn luyện tăng cường.
Dựa vào năng lực của mình mới vĩnh viễn không biến mất.
Buổi chiều, Bạch Khương đi làm nhiệm vụ.
Vừa bước vào phó bản, cô phát hiện mình đang ở trong một cánh đồng.
Đất nông nghiệp bao la bát ngát trồng đầy nấm. Mỗi cây nấm đều cao như một con người, trông rất đồ sộ. Bạch Khương quan sát cây nấm, nhìn không ra là giống gì, nấm lớn như vậy nhất định có cổ quái.
“Nơi này là nơi nào! Không phải tôi đã chết sao?”
“Tôi đến đây làm gì! Nó giống như nấm! Trên thiên đường có trồng nấm sao?”
“Sao lại có nhiều người chơi mới như vậy.”
Xung quanh ồn ào, lục tục có người tiến vào phó bản, Bạch Khương yên lặng đếm, cuối cùng tới hơn trăm người chơi! Trong đó đại đa số đều là người chơi mới, không hiểu rõ tình huống, giống như ruồi không đầu không ngừng truy vấn, có một người còn chạy vào trong rừng nấm.
“Ối, không phải đã nói các người đừng lộn xộn sao!” Một người chơi cũ hét lên.
“Tôi chưa từng thấy một cây nấm nào lớn như vậy.” Người nọ kỳ lạ đi vòng quanh quan sát, thán phục: “Nấm thật lớn nha, một cây có thể ăn một tháng là ít? Nói xong hắn đưa tay sờ.
“Di, sao lại nóng...” Lời còn chưa dứt, cây nấm trong nháy mắt nứt ra một kẽ hở, nuốt luôn người đó vào.
“A, hắn bị ăn tươi nuốt sống!” Những người mới bị sốc.
Bạch Khương lùi về phía sau một bước.
“Rắc rắc...” Thân hình của cây nấm mập lên một vòng, người chơi kia sau khi bị nuốt vào còn đang giãy dụa, Bạch Khương có thể nhìn thấy dấu vết bàn tay của hắn ở trên mặt ngoài cột nấm chống đỡ. Nhưng bên trong như giấu một cái miệng, sau khi nuốt người rất nhanh đã phát ra âm thanh nhai nuốt, cây nấm cũng vặn vẹo theo.
“Ah đau quá! Cứu tôi!” Người đàn ông vẫn còn sống, phát ra tiếng kêu cứu đau đớn, âm thanh giống như từ thùng kín truyền ra vô cùng ngột ngạt. Chỉ phát ra tiếng một lúc, hắn đã không có động tĩnh gì nữa.
Người chơi mới trợn mắt há hốc mồm, người chơi cũ vẻ mặt ngưng trọng, Bạch Khương xé nửa tay áo xuống, vo lại, cẩn thận đi về phía trước vài bước, cô ném tay áo qua.
Ba.
Cột nấm lần nữa nứt ra nuốt tay áo vào, thời khắc cột nấm mở miệng, Bạch Khương nhìn thấy bên trong là một vũng bùn đỏ, người chơi kia đã không thấy đâu.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy! Tại sao nấm lại ăn thịt người!” Một người chơi mới chất vấn.
“Làm sao để rời khỏi nơi này, tôi không muốn tới nơi này nữa!”
Sự tàn nhẫn của trò chơi đã ảnh hưởng nặng nề đến những người mới đến.
Bạch Khương nói: “Thông quan có thể rời khỏi đây.”
Lời nói của cô dừng lại khi cô nhìn thấy một cây nấm hình người.
“Ai nha, một nhóm công nhân hái nấm mới đến rồi!” Người nấm chỉ cao nửa mét, diện mạo giống như nấm trên đồng ruộng, lúc nói chuyện, trên thân nấm có một cái miệng dựng thẳng khép lại.
Nó xuất hiện đột ngột, như là từ trong bụi nấm nhảy ra, lúc nói chuyện dường như có tỏ vẻ đáng yêu nghiêng đầu.
Tất cả các giọng nói của những người mới dừng lại, sau đó một cuộc thảo luận sôi nổi hơn nổ ra. Bạch Khương không nói lời nào, chỉ nhìn người nấm, chờ nó nói ra mấu chốt thông quan của phó bản.
“Thông quan rất đơn giản nha, chỉ cần hái cho tôi hai đóa nấm, tôi sẽ cho các người vé rời khỏi vườn nha. Lối ra nằm đối diện cánh đồng nấm, tôi chờ các người ở đó.” Giọng của người nấm nhỏ mảnh, còn có một loại đáng yêu giả tạo, sau khi nói xong không để ý tới người chơi truy vấn, nó nhảy nhót lại biến mất trong rừng nấm.