Nhiệm vụ lần này hoàn thành tương đối dễ dàng, Bạch Khương về khách sạn ăn chút điểm tâm buổi chiều sau đó lại trở về đại sảnh nhiệm vụ làm nhiệm vụ.

Đứng ở đại sảnh nhiệm vụ, Bạch Khương do dự một chút, nhìn về phía cửa lớn phó bản linh dị.

Chiều ngày thứ mười một tiến vào trò chơi phó bản chạy trốn vô hạn, sau khi thông quan hai bản bình thường, sau khi hoàn thành định mức ngày hôm nay, đang lúc Bạch Khương lựa chọn tiếp tục làm nhiệm vụ, đột nhiên muốn thử phó bản linh dị.

Ý niệm này vừa nổi lên trong lòng đã không cách nào bị tiêu tán.

Cô vốn định tích góp thêm một chút kinh nghiệm trong phó bản bình thường, tích góp thêm một ít điểm tích lũy... tóm lại, sẽ không phải hôm nay.

Nhưng tại sao không thể là ngày hôm nay?

Đếm số điểm tích lũy của mình, túi trị liệu do trao đổi tin tức đã dùng hết, tích lũy 74, đủ để mua ba gói trị liệu linh dị.

Chuẩn bị nhiều hơn nữa, cũng không thể đảm bảo sau khi tiến vào phó bản linh dị có thể sống sót trở về. Hiện tại vào phó bản linh dị, hay để một tháng sau, hai tháng sau vào, hình như cũng không có bao nhiêu khác biệt.

Chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy thì hôm nay đi!

Sau khi đưa ra quyết định, Bạch Khương kiên định đi vào cửa phó bản linh dị.

Rừng cột đá bên này không khác gì rừng cột đá ở phó bản bình thường, cô tùy tiện tìm một cửa ánh sáng bước vào, trong nháy mắt cô đã xuất hiện trên một chuyến tàu.

Tu tu tu...

Xe lửa...

Nhìn toa xe lửa có chút quen mắt, Bạch Khương trước tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là sa mạc vô tận.

Bình tĩnh lại, Bạch Khương thở chậm để cho mình bình tĩnh lại.

Phó bản này, là cái cô đã từng làm [Xe lửa giết chóc], phó bản kia giết người không có quy tắc, khi không nhìn thấy hy vọng sống sót, Bạch Khương dùng búa an toàn đập vỡ cửa sổ nhảy cửa sổ chạy trốn, đi nửa tháng mới tới ga xe lửa, cùng mấy người chơi cũ Kim Dẫn Phương rời đi.

Sau khi thông quan, cô mới biết thì ra phó bản bình thường này đã biến dị thành phó bản linh dị, cô có thể thông quan an toàn quả thực là vận khí nghịch thiên.

Lần đầu tiên chủ động tiến vào phó bản linh dị, gặp phải phó bản đã làm trước đó, Bạch Khương hiểu được đây là một chuyện tốt, ít nhất cô có chút hiểu biết về phó bản này, không đến mức hai mắt mờ mịt.

Ngồi yên lặng tại chỗ quan sát trái phải. Hành khách xung quanh trò chuyện ăn vặt, còn có trẻ con đang giận dỗi, rất náo nhiệt.

Bạch Khương sờ sờ túi, lần trước trong túi có vé xe, lúc này không có.

Trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại tình huống của phó bản này.

Nhà vệ sinh, đứt đầu, mì ăn liền, nĩa cắt cổ họng, la hét, chạy ...

Cho đến bây giờ Bạch Khương đều không có manh mối gì về quy luật tử vong, giống như chỉ có ngồi yên mới có thể sống sót.

Nhưng cô đã đập vỡ cửa sổ bằng búa an toàn và an toàn.

Mất trật tự.

Ấn tượng mà phó bản này cho Bạch Khương chính là mất trật tự.

Nhìn về phía búa an toàn trên cửa sổ, Bạch Khương do dự có nên lặp lại chiêu cũ hay không, trước tiên thoát khỏi chuyến tàu này đã.

Không, cô không thể.

Lần trước khi cô tiến vào phó bản, [Xe lửa giết chóc] đại khái đang ở trạng thái biến dị, cho nên mới mất trật tự như vậy. Vào thời điểm đó, cô đã thực hiện một cách tiếp cận khác và đã thành công, không có nghĩa là trong [Xe lửa giết chóc] hoàn toàn biến dị trở thành phó bản linh dị này còn có thể thành công sao chép.

Dựa theo kinh nghiệm "thành công" của phó bản trước, Bạch Khương quyết định ổn định lại, trước tiên âm thầm quan sát một chút.

Súng bắn chim đầu đàn, cẩn thận một chút cũng sẽ không phạm sai lầm.

Năm phút sau khi tiến vào phó bản, Bạch Khương rõ ràng cảm giác được nhiệt độ giảm xuống, bên ngoài một giây trước còn nắng chói chang, giờ khắc này lại mây đen trải rộng, thoạt nhìn sắp mưa. Trong xe cũng tối tăm theo, mặt các hành khách bị vùi trong bóng tối xám xịt, cho Bạch Khương một loại ảo giác mình đang ở trong một động quỷ.

Phó bản bắt đầu rồi! Trái tim Bạch Khương nâng lên, tim đập như trống.

Ý thức được điều này, trong đầu cô vang lên một câu:

[Bảo vật của nó bị mất, nếu như ngươi có thể vì nó tìm lại mảnh vỡ bảo vật, nó sẽ nguyện ý trả lại vé cho ngươi]

Bạch Khương hơi kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời nhắc thông quan từ phó bản! Cô vội vàng phân tích những lời này,"Nó" hẳn là sát thủ giết chóc trên xe lửa, nó không chỉ giết người, còn đang tìm bảo vật bị mất của mình.

Bạch Khương nghĩ thầm: Mình phải sống sót dưới bàn tay của nó, đồng thời cũng phải tìm kho báu, đổi lấy vé xe.

Trong lòng sợ một trận sau đó cảm thấy may mắn! May mắn là khi nhận ra phó bản này, cô không đi đường cũ lập tức gõ cửa sổ chạy trốn, nếu không sau khi nhảy xe lại nhận được gợi ý cũng không kịp trở về xe.

"Sao đột nhiên tối như vậy, sao con trai tôi làm bài tập về nhà được chứ!" Một nữ hành khách không hài lòng phàn nàn và hét lên: "Nhân viên phục vụ! Này! Đến đật đèn đi! Một chút ánh mắt cũng không có, hại con trai tôi bị cận thị các người bồi thường được sao!"

Bạch Khương nhìn lại, lại chỉ kịp nhìn thấy một tia ánh sáng trắng hiện lên, vẻ mặt nữ hành khách ngồi ở phía sau chỉ còn ngưng đọng vẻ kiêu ngạo bất mãn, không nhúc nhích.

Cậu bé bên cạnh dụi mắt ngẩng đầu lên: "Mẹ ơi, con có thể không viết được không, thật mệt mỏi."

Các hành khách khác cũng đang lẩm bẩm.

"Người này thật không có tố chất, trâu bò như vậy thì đừng đi tàu hỏa, đi máy bay đi chứ."

"Nhưng cũng nên bật đèn, bên ngoài thật tối."

Người mẹ không để ý tới con trai, cô ta vẫn ngẩng đầu nhìn về phía trước, duy trì tư thế tìm kiếm nhân viên phục vụ.

"Mẹ?" Cậu bé đưa tay ra đẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play