Một người trèo lên sân thượng, hóa ra là Ngô Vũ.
Ngô Vũ cả người cũng chật vật, trên người tản mát ra mùi hôi thối sau khi huyết dịch não tang thi đông lại, quần áo giống như dưa muối, vừa đi lại vừa rớt cặn máu, có thể thấy được sau khi hắn chạy trốn cũng rất gian nan.
Nhưng có khó khăn đến đâu, khi nhìn thấy máy bay tất cả đều đáng giá. Hắn mỉm cười và đi về phía máy bay: "Thật sự không dễ dàng! Tôi tìm thế nào cũng không thấy cửa ra, cũng không gặp những người chơi khác, nghĩ rằng tất cả đã kết thúc! Không nghĩ tới lại nghe thấy động tĩnh của máy bay! Chỉ còn lại anh và... Người chơi này? Chỉ còn lại hai người? Em gái kia và Trần Thành đâu..."
Hắn vừa nói chuyện và đến gần, nhưng bị chặn lại bởi phi công.
"Đừng tới đây." Phi công lấy súng ra nhắm vào Ngô Vũ, điều này khiến Ngô Vũ giật mình.
"Làm sao vậy! Đây là đồng đội của tôi, chúng tôi đến với nhau!" Hách Bằng cũng bị dọa, vội vàng giải thích: "Có phải có hiểu lầm gì hay không. Chẳng lẽ anh bị tang thi cắn?" Hắn nghĩ đến khả năng này.
Ngô Vũ tay, phủ nhận: "Tôi không sao!" Hắn đã bị cắn, sau khi sử dụng gói điều trị đã trở lại bình thường.
Nghe hiểu được ý tứ của hắn, Hách Bằng giúp giải thích: "Đúng vậy đúng vậy, đồng bạn của tôi không trúng virus tang thi, hắn an toàn."
Nói xong Ngô Vũ đi về phía trước một bước, một viên đạn bắn trúng mặt đất dưới chân hắn, đá vụn văng tung tóe làm hắn bị thương.
Lực uy hiếp quá mạnh, Ngô Vũ lui về phía sau.
Vui mừng biến thành mờ mịt, hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.
Máy bay đã ở trước mắt, NPC bình thường sẽ không ngăn cản nha, sao nhiệm vụ lần này lại như vậy!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thiếu gia à, cậu hỗ trợ hỏi một chút, tôi và em gái tôi dọc đường này đối xử với cậu cũng không tệ đi, vẫn luôn bảo vệ cậu chiếu cố cậu..." Hách Bằng cũng nghĩ không ra, chỉ có thể nhờ người NPC trẻ tuổi hỗ trợ.
Cũng không phải vì hắn và Ngô Vũ có nhiều tình cảm, hai người ở trên đoạn đường đi xe cứu thương được đưa đến bệnh viện từng có giao điểm, nói giao tình sâu đậm đó là nói nhảm, nhưng cùng là người chơi, hắn dù sao cũng phải biết rõ nguyên nhân Ngô Vũ bị nhắm vào, nếu không ai biết người tiếp theo gặp phải loại khốn cảnh này có phải là mình hay không?
Người thanh niên quay sang phi công, hỏi: "Tại sao anh ta có thể lên máy bay?"
Chiến hỏa thiêu đốt lên người mình, trong lòng Hách Bằng nổ ra một vạn câu chửi tục tĩu, cố nén mới không mắng thành tiếng.
"Trong danh sách có tên của hắn." Phi công nói nhưng khẩu súng vẫn chỉ vào Ngô Vũ: "Không có tên của hắn ta."
Ngô Vũ sửng sốt: "Tôi, sao tôi lại không có, tôi cũng giống..." Hắn nhìn về phía Hách Bằng.
Hai chữ người chơi hắn không nói ra miệng, nhưng hắn và Hách Bằng giống nhau mà!
Hách Bằng cũng không hiểu ra sao: "Tôi cũng không biết ah. Vậy Tiểu Giang... Có tên của Tiểu Giang không?"
Phi công liếc mắt một cái: "Hành khách còn có một người khác, gọi là Bạch Khương."
Bạch Khương? Hách Bằng nghe ra, đây chắc là tên của Tiểu Giang.
Hắn và Tiểu Giang đều ở trong danh sách, vì sao Ngô Vũ còn sống lại không có ở đây?
Không nghĩ ra!
"Tôi ở đây."
Bạch Khương từ hàng rào sân thượng trèo vào, mệt mỏi dựa vào hàng rào thở dốc một hơi, cũng chỉ nghỉ ngơi hai giây, cô lại đứng lên đi về phía máy bay. Một phút sau cô đã vượt qua Ngô Vũ, phi công không ngăn cản cô, chỉ hỏi: "Tên?"
"Bạch Khương."
Phi công đối chiếu với hình ảnh trên máy tính di động, gật đầu: "Là cô, đúng rồi, lên, chúng ta rời đi."
Hách Bằng đưa tay kéo Bạch Khương một phen.
"Vậy tôi, tôi làm sao bây giờ, tôi cũng là người chơi ah!" Ngô Vũ mờ mịt lại sợ hãi."Tôi chỉ là không vào bệnh viện, có vấn đề gì sao!"
Bạch Khương chậm rãi điều chỉnh hô hấp, lúc cô trèo tường đã nghe thấy đối thoại trên sân thượng, đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, phân tích sự khác biệt giữa cô và Hách Bằng và Ngô Vũ.
NPC trẻ tuổi nói rằng họ "bị ô nhiễm" và không thể rời đi, nhưng họ nằm trong danh sách đón phi công.
Danh sách, chính xác thì nó đến từ đâu?
Làm thế nào để các phi công biết rằng họ đã không bị ô nhiễm.
Chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi, quần áo trên người cô đều bẩn thỉu, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh lúc tiến vào phòng bệnh, y tá đã rút máu cho hai người bọn họ còn có Trần Thành nữa.
Không ai coi chuyện rút máu kia là chuyện lớn, bọn họ tới làm nhiệm vụ, cũng không phải tới kiểm tra sức khỏe, khi thoát khỏi điểm bộc phát tang thi cũng không bị thương, bản thân Bạch Khương cũng hoàn toàn không nghĩ tới việc liên quan đến chuyện rút máu kia.
"Máu, chúng ta vào phòng bệnh sau đó xét nghiệm máu." Bạch Khương nghiêng đầu nhìn về phía Hách Bằng.
"... Phải! Phải, phải!"Hách Bằng cũng nhớ tới, vẻ mặt không giải thích được: "Cần lấy máu sao? Thế nhưng, vậy cũng quá hoang đường rồi! Làm sao có thể như vậy!"
Ngô Vũ nghe thấy cũng cảm thấy không thể chấp nhận: "Điều này là không công bằng! Trò chơi có nhiều cách khác nhau để chơi! Điều này là không công bằng, tôi muốn khiếu nại."
Khiếu nại ở đâu? Tìm ai khiếu nại?
Phi công không di chuyển, tự khởi động máy bay, cánh quạt máy bay chuyển động.
Ngô Vũ cắn răng, mau chạy tới.
Hách Bằng vươn tay: "Nhanh! Tôi sẽ giữ anh lại!"
Bằng!
Ngô Vũ lăn sang bên cạnh tránh đạn, phẫn nộ lại bi ai nhìn vào đôi mắt vô tình lạnh lùng của phi công.
Phi công thu súng lại.
Hách Bằng thu tay lại, sắc mặt tái mét. Bạch Khương nắm lấy tay vịn, hai người liếc nhau, trao đổi trong im lặng.
Có thể giết phi công để lấy máy bay.
Nhưng hai người đồng thời lắc đầu.
Không thể làm việc này được, phi công này rõ ràng sẽ đưa họ đến đích, nếu giết hắn, phó bản này có thể không thể thông quan.
"Các người giúp tôi, giúp tôi với!" Ngô Vũ không dám đuổi theo, chỉ có thể vô ích đưa tay giữ lại.
Bạch Khương và Hách Bằng đều không thể đáp lại hắn.
Động tĩnh trên sân thượng đã dẫn tới tang thi, Bạch Khương nhìn thấy vô số tang thi từ cổng chạy ra, hô to: "Mau chạy đi!"
Giọng của cô bị âm thanh cánh quạt nhấn chìm, cũng may Ngô Vũ tự mình phản ứng lại, lảo đảo trèo qua hàng rào, trước khi bầy tang thi xông tới hắn đã chạy trốn.
Nửa giờ sau, trong bóng tối phía hòn đảo, một đám mây hình nấm bốc lên, chiếu sáng hơn một nửa bầu trời.
Hai giờ sau, trực thăng hạ cánh trên boong tàu của một tàu du lịch giữa biển, cửa ánh sáng ngay trên boong tàu, Bạch Khương mang tâm tình buồn bã, tê dại phức tạp, bước vào.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản bình thường: Đảo tang thi, đạt được điểm 4]