Lúc Hách Bằng đang trèo xuống, Bạch Khương nghe thấy bên tai có tiếng gì đó, hỏi Trần Thành: "Cậu nghe thấy gì không?"

"Nghe thấy gì?"

"Có tiếng... như ở hành lang bên ngoài." Bạch Khương lo lắng, cẩn thận nhìn ra cửa.

Tang thi bị dụ đi vẫn còn bị nhốt lại trong cầu thang, vậy âm thanh kia từ đâu tới... Xì xì.

Nghiêng đầu nhìn về phía cuối hành lang, trần nhà nơi ấy rơi vài mảnh tường nhiễm máu, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn lại rơi thêm mấy mảng lớn, Bạch Khương thấy cảnh tượng này trông quen quen.

Vừa nghĩ như vậy, một cái xúc tu xé toạc trần nhà, chui ra đánh ầm một cái treo lơ lửng giữa không trung.

Bạch Khương ngưng thở, từ từ lui về phía sau đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về phía cửa sổ.

"Nhanh nhanh! Anh xuống dưới trước đi!"

Tên Trần Thành này không có chủ kiến gì, thái độ chỉ huy của Bạch Khương càng gay gắt thì hắn lại càng nghe lời.

Trần Thành chầm chậm bò, Bạch Khương vội vã tháo dây thừng treo thanh niên NPC kia xuống, sau khi lùng sục khắp phòng để tìm đủ ga giường, Bạch Khương thắt một lèo được khoảng bảy tám tầng. Người kia bị đụng lung tung kêu la oai oái, Bạch Khương càng quyết tâm, mặc kệ, miễn sao không chết là được, căn bản là không còn cách nào khác để "đối xử nhẹ nhàng" trong lúc nguy cấp.

Tiếng động ở hành lang càng lúc càng lớn, cô vẫn nghe được âm thanh của xúc tu ngoe nguẩy khắp hành lang. Nhưng đó vẫn chưa phải là kinh khủng nhất, vài phút sau, cô nghe thấy một tiếng nổ, đùng đoàng!

Động tĩnh này không hề nhỏ, nghe như sụp hẳn một mảng trần nhà.

Quái vật ở tầng thượng xuống lầu rồi, tại sao trước kia không hề có động tĩnh đập vỡ tầng mười mà lại xông xuống tầng chín?

Đúng rồi! Có lẽ nó hoặc chúng nó vốn đang đi cầu thang, nên tất nhiên không có động tĩnh, nếu cầu thang tầng chín bị một đám tang thi ăn thịt khủng long chặn lại...

Không ngờ kế hoạch của cô lúc trước lại "một mũi tên trúng hai con chim" như vậy! Nếu không để quái vật tầng thượng cứ yên lặng xuống tầng chín thì chắc chắn sẽ chết lúc nào không hay.

Bạch Khương toát mồ hôi lạnh, tay chân làm việc càng lúc càng nhanh.

Đùng đùng đùng! Thanh niên kia tầng nào cũng bị đụng phải tấm lưới sắt, Hách Bằng đã tới tầng một, cảnh giác dơ gậy inox đề phòng tang thi tấn công hắn.

May mắn là đám tang thi đã bị quét sạch rồi nên tầng một không hề có con tang thi nào.

"Nhanh nào, nhanh nào." Hắn cảnh giác trái phải, lại sốt ruột ngẩng đầu nhìn. Hắn đột nhiên kinh ngạc, tại sao Trần Thành cũng xuống dưới? Tốc độ NPC kia bị thả xuống dưới cũng rất nhanh, chà chà, chắc chắn bị đụng không ít chỗ, sao tự nhiên lại vội vàng như vậy? Trên lầu xảy ra chuyện sao?

Hách Bằng bày thế nghênh đón quân địch, thanh niên kia tuột xuống lầu hai thì bị rách ga, ngã rầm một cái, hắn vội vã tới đỡ người dậy.

Ngẩng đầu nhìn, Bạch Khương đang trèo tầng, tốc độ giống hệt trong phim ảnh. Hắn cảm nhận được điều gì đó, vội vã đỡ NPC dậy, tới địa điểm thoả thuận để trốn trước.

Dù sao thì Trần Thành cũng thiếu kinh nghiệm, Bạch Khương nhanh chóng vượt qua hắn, khiến hắn vội vội vàng vàng, hắn mở miệng muốn Bạch Khương đợi hắn nhưng nghĩ tới lúc trước không thoải mái với Hách Bằng nên đành ngậm miệng lại trèo xuống.

Bạch Khương cực kỳ kiêng dè xúc tu, bả vai của cô vẫn còn vết thương, lại vận động quá độ dẫn đến rỉ máu.

Cô không muốn bị đâm thêm lần nữa!

Vì mạng sống, Bạch Khương trèo cực kỳ nhanh, bây giờ đã tới tầng bốn, trên đầu vang lên tiếng phá cửa, cửa phòng bệnh bị phá rồi!

Trần Thành sợ tới mức chân tay mềm nhũn, ngẩng đầu không nhìn thấy gì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, tấm kính trên đầu rơi xuống đỉnh đầu hắn vỡ vụn, Trần Thành ép sát cổ vào tường tránh đi lại nghe thấy tiếng nổ, ầm!

Lưới sắt chống trộm bên ngoài cửa sổ bị phá! Đinh sắt, đá vụn bay loạn xạ. Trần Thành sợ hãi ngẩng đầu lên thấy mấy cái xúc tu ghê tởm lòi ra bên ngoài cửa sổ đang cử động uốn éo, chất nhầy văng khắp nơi.

Ghê tởm! Kinh khủng!

Trần Thành không nhịn được hét toáng lên.

Tiếng hét này chỉ đường cho xúc tu ngoe nguẩy tìm kiếm trong không trung, ngay lúc chuẩn bị rút thì đột nhiên ngừng lại rồi đâm xuống dưới.

"A! Cứu mạng!" Trần Thành luống cuống, chân tay run rẩy không dám động đậy sợ hãi rơi nước mắt.

Xúc tu men theo vách tường nhanh chóng bò tới, ma sát với bức tường thành tiếng loẹt xoẹt, chỉ trong vài giây đã mò tới trên đầu Trần Thành.

Gần xúc tu tới nỗi ngửi thấy mùi tanh tưởi, Trần Thành sợ tới mức muốn buông tay nhưng trong lúc nguy cấp lại bộc phát tiềm lực kinh người, cuối cùng cũng hoạt động rồi!

Một mạch trèo qua hai tầng lầu, xúc tu đuổi theo sát, Trần Thành khóc lóc nước mắt bay tung toé.

Bạch Khương phía dưới cuối cùng cũng đáp đất, vừa chạm đất cô lộn mấy vòng tránh xa toà nhà sau đó mới đứng dậy xem tình hình.

Cô thấy Trần Thành trước tiên, sau đó thấy cái xúc tu truy đuổi hắn, ánh mắt tiếp tục hướng lên trên, cô thấy cái cửa sổ nơi xúc tu phóng ra, trong cửa sổ chỉ có một chiếc xúc tu to đẫy, từ nơi đó tách ra hơn mười cái xúc tu nhỏ.

Nhìn cảnh tượng đó, Bạch Khương nghĩ nếu cái thứ kia thật sự là đầu lưỡi vậy đằng sau cửa sổ phải chăng là một khuôn mặt to lớn và cái miệng đang che lấp cửa sổ?

Sự tưởng tượng này khiến Bạch Khương sợ hãi, sao lại nghĩ như vậy! Sợ chết đi được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play