Bạch Khương quay trở về cánh cửa nơi hai người Hách Bằng đang ở, phát hiện bên trong không có người, cửa đang mở chắc hai bọn họ đã đi ra ngoài. Quả nhiên, khi cô từ cửa phòng ra ngoài, phát hiện hành lang loang lổ vết máu, nhưng không có con tang thi nào, cô không ra cầu thang tìm bọn họ mà bắt đầu kiểm tra tầng một này.
Bắt đầu kiểm tra từ căn phòng mở cửa bên cạnh, Bạch Khương lại lần nữa khẳng định tầng này không khác tầng mười ba mà cô rời đi lúc trước là mấy.
"Manh mối..." Bạch Khương tìm một căn phòng không phát hiện thứ gì khác biệt. Đại đa số các căn phòng đều mở cửa, cô tiếp tục tìm hơn mười căn phòng mới tìm được một phòng khoá trái, chắc bên trong có người sống. Quan sát trên song cửa sổ đã được bọc kín, không nhìn được tình hình bên trong cũng không nghe được chút động tĩnh nào, Bạch Khương gõ cửa không ai mở, cô bèn uy hiếp sẽ phá cửa.
“Tang thi đã được bọn tôi dụ đi ra chỗ khác rồi, lát nữa bọn chúng sẽ quay lại, nếu cửa bị đạp đổ xem các người né tránh kiểu gì!”
Cuối cùng trong căn phòng cũng có tiếng động, tờ báo hé mở để lộ khuôn mặt còn trẻ tuổi.
Khi nhìn rõ khuôn mặt này, Bạch Khương trong lòng khẽ động, trên mặt không để lộ manh mối, cô nhíu mày ra hiệu cho cậu ta mở cửa.
Thanh niên kia không quá tình nguyện, nhưng nhìn thấy con dao Bạch Khương đang cầm trong tay thì vẫn mở cửa.
Sau khi cánh cửa mở ra, suy đoán của Bạch Khương càng thêm vài phần chứng thực, là NPC, người này chắc chắn là NPC, chắc chắn cậu ta là manh mối ở tầng chín.
Nếu từ đầu không có cậu ta, lúc cô quan sát cửa kính Bạch Khương đã cảm giác điểm quái dị trên mặt đối phương nhưng không biết là sai sai ở chỗ nào. Nhưng sau khi mở cửa, điểm kỳ quái đó lại càng rõ rệt, cái mũi dị biến của Bạch Khương ngửi thấy một chút mùi hương trên người thanh niên đó.
Rất giống loại mùi "ôi thiu" trên người tang thi.
Vì vậy, nước da tái nhợt, đôi môi thâm thì, ngay cả đồng tử cũng hiện lên tơ máu đỏ đều được giải thích rõ ràng.
"Cậu là bệnh nhân ở đây sao? Tầng một này còn người sống không?" Bạch Khương quan sát đồng phục bệnh nhân trên người thanh niên hỏi.
Thanh niên lắc đầu: "Không biết, tôi ngủ suốt, tỉnh lại đã như vậy rồi, tôi không thấy người nào sống." Sau khi mở cửa thanh niên đó vẫn cứ giữ cửa như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể đóng cửa.
Mới hỏi được hai câu, cuối hành lang đã vang lên tiếng bước chân, thanh niên giật mình kinh hãi định đóng cửa ngay lập tức nhưng bị Bạch Khương cản lại.
"Đừng vội, là bạn của tôi." Bạch Khương đối diện ánh mắt căm phẫn của thanh niên kia, nói rõ lý do.
Thanh niên kia bán tín bán nghi, vẫn muốn đóng cửa, còn lùi lại một bước: “Nếu không thì chúng ta cùng nhau trốn!”
Vậy cũng được. Bạch Khương đi vào trong, cửa đóng lại, một lát sau Hách Bằng với Trần Thành chạy tới, cô đẩy cửa cho họ vào.
"Làm tôi giật cả mình!" Hách Bằng vỗ ngực, đầu lã chã mồ hôi: “Đóng cửa hành lang rồi! Thời gian không nhiều, chúng ta mau khẩn trương...”
“Được, ở đây có một người sống sót, tôi đi hỏi cậu ta mấy câu trước đã, hai người các anh đi kiểm tra trước đi, từ phòng này qua bên trái chín phòng tôi đã kiểm tra qua, các anh có thể kiểm tra những phòng khác.”
Hách Bằng cùng Trần Thành đáp lời, Bạch Khương cùng người sống sót ngồi trong phòng yên lặng không ai nói chuyện với ai.
Hai người kia nhanh chóng quay lại.
"Ở đây quá không bình thường! Tôi nhớ ở đây có rất nhiều cảnh sát với y tá mà, sao chẳng thấy ai nữa vậy. Tôi đã thấy mấy con tang thi mặc cảnh phục với y phục, nhưng không nhiều." Hách Bằng vò đầu: “Tôi không thể chịu đựng được loại phó bản đòi hỏi giải mã này! Cứ để chúng ta chạy trốn chẳng phát được rồi sao! Trò chơi chết tiệt này độc lạ thật đấy!”
Bạch Khương vội vã liếc hắn, Hách Bằng lập tức nhớ ra ở đây vẫn còn một NPC vội vàng im miệng. Nhưng tâm tình của hắn không cách nào khống chế được, không ngừng tự bứt tóc.
"Chúng ta... Tiếp theo nên làm gì đây?" Trần Thành dè dặt hỏi.
"Rời khỏi đây trước đã, tầng này không an toàn." Bạch Khương đứng dậy, nói với thanh niên kia: “Cậu đi cùng bọn tôi đi.”
Thanh niên kia lắc đầu: “Tôi không đi, người nhà sẽ tới tìm tôi.”
Hai mắt Hách Bằng sáng lên, rõ ràng cũng khôi phục lý trí từ sự nôn nóng với tình hình hiện tại, từ đó suy ra được cái gì, hắn lập tức hỏi: “Khi nào người nhà cậu tới đón, có thể đưa bọn tôi theo không?”
Thanh niên kia lắc đầu.
Không đợi Hách Bằng dùng thủ đoạn đe doạ, thanh niên kia tiếp tục nói: “Các người bị nhiễm rồi, không thể rời khỏi đảo này.”
Đây là một hòn đảo sao?
Bạch Khương nhớ tới sân bay ở sân thượng, càng chắc chắn bọn họ phải lên máy bay cùng thanh niên này. Ở một hòn đảo bị nhiễm sẽ được nhận đối đãi như nào? Chắc có lẽ sẽ bị cho nổ tung.
"Khi nào người nhà cậu tới đón?" Bạch Khương hỏi.
Thanh niên kia thản nhiên nói: “Tôi không biết, nên tới sẽ tới.”
Tên này nói chuyện đúng kiểu gợi đòn!
"Đừng nổi cáu." Bạch Khương ngăn Hách Bằng: “Nếu đã không biết khi nào cứu viện tới vậy chúng ta cứ theo kế hoạch rời khỏi toà nhà này.”
“Vậy trực thăng...”
"Đợi cứu viện tới rồi tính." Bạch Khương nói.
"Được, nghe lời cô!" Chỉ cần có thể toàn mạng rời khỏi sân thượng hắn nguyện ý nghe lời người có bản lĩnh.
Thanh niên kia không muốn đi, nên mấy người Bạch Khương đã đánh ngất hắn, còn lấy ga giường làm dây thừng trói hắn, sau đó bịt miệng rồi treo như món hàng.
“Vẫn quy tắc cũ tôi trèo xuống trước, sau đó các anh theo tôi xuống, tôi ở dưới đón.”
"Lần này để tôi đi tiên phong, dù sao cô cũng là đàn bà con gái xông pha nhiều không tiện." Hách Bằng nói vậy mà ánh mắt vẫn né tránh.
Những lời này nhiều lắm cũng chỉ có bốn phần thật lòng, còn sáu phần là sợ tầng thượng có tang thi biến dị. Bạch Khương cũng biết tỏng mấy người này nghĩ gì nên cũng không vạch trần mà gật đầu…