Lần đầu tiên cô lấy ra một cây súng chỉ còn đúng hai viên đạn, dương súng lên, học mở chốt nhưng chưa từng học dùng súng. Không phải cô không dám mở mà là chỉ có hai viên đạn lại còn không được huấn luyện.
Chỉ cần hai viên đạn, dù cho cô chưa bao giờ bắn súng thì vào thời khắc sinh tử có lẽ chỉ cần một viên đạn cô cũng có thể bắn trúng kẻ địch đang đến gần mình.
Vậy nên hai viên đạn kia vẫn còn giữ tới bây giờ.
Lúc này Bạch Khương giơ súng, không phải nhắm bắn mười cái xúc tu kia mà là nhắm vào mặt sau cửa sổ. Cô đã từng chém xúc tu, nên chắc chắn đó không phải điểm chí mạng, cô cho rằng thứ đằng sau cửa sổ mới là nòng cốt trọng điểm của quái vật.
"Cứu tôi! Cứu tôi đi mà!" Bấy giờ Trần Thành đã trốn tới tầng ba, thấy Bạch Khương giơ súng thì mừng rỡ cầu cứu.
"Nhảy!" Bạch Khương la lên.
Lời nói của cô thực rất có trọng lực, khiến Trần Thành vô thức nhảy xuống, nhưng khi vừa buông tay Trần Thành đã ngay lập tức cảm thấy hối hận, đang tầng ba mà!
Lúc hắn đang nhảy xuống, thì xúc tu đã đâm tới vị trí vừa rồi của hắn.
Khả năng chỗ này là điểm cực hạn của xúc tu, Bạch Khương thấy cửa sổ tầng chín bị lực mạnh đè lại, hình như có thứ gì đó đang trào ra.
Trần Thành nhảy xuống đất bong gân, bị thương ở thắt lưng đau đớn kêu lên, Bạch Khương vội vàng đỡ hắn dậy cho hắn mượn một túi trị liệu: "Sau này trả tôi, có nghe thấy không?"
Trần Thành gật đầu liên tục, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi, này, đây là túi trị liệu sao? Cơ thể hắn bị thương lập tức đã hồi phục, thật thần kỳ!
Hai người rút lui, Bạch Khương vừa chạy vừa quay lại nhìn, cô thấy cửa sổ bọc một khối thịt lớn, theo kinh nghiệm của mình cô chắc chắn đó là đầu lâu, chỉ là không còn được nguyên vẹn, cồng kềnh, thối rữa, không có da, miệng rộng bị rách toạc gần hết khuôn mặt, hốc mắt chỉ còn lại hai hố đen.
Nó gầm lên một tiếng, xúc tu... không, phái nói đầu lưỡi phân nhánh như những con rắn ngoe nguẩy điên cuồng chuyển động.
Giây tiếp theo, Bạch Khương cảm giác nó "nhìn" qua đây nên vội thu hồi ánh mắt chạy đi thật nhanh.
Quái vật phía sau cửa sổ đang không ngừng va đập muốn phá vỡ bức tường giải phóng bản thân, Bạch Khương nghe thấy tim mình đập liên hồi, cảm thấy sợ hãi.
Cũng may gặp lối ngoặt rẽ sang hướng khác rời khỏi toà nhà này.
Một con tang thi chạy từ bên cạnh sang Bạch Khương rút cây gậy bên hông đập qua đó.
"Bên này!" Bạch Khương nói.
Bây giờ Trần Thành coi cô là thần, cô nói gì thì là cái đó.
Hai người chạy tới bãi đỗ xe phía sau bệnh viện, đây là địa điểm bọn họ hẹn nhau tập hợp.
Quả nhiên Hách Bằng đợi bọn họ ở đây, sốt ruột chạy đi chạy lại.
"Này, ở đây!" Nghe thấy tiếng động, hắn chạy ra từ cây cột phía sau vẫy tay: "Ở đây!"
"Có phải có chuyện gì rồi không?" Hắn hỏi.
"Quái vật tầng thượng xuống tầng chín truy đuổi bọn tôi, xem ra là thứ khổng lồ." Bạch Khương tóm tắt, Hách Bằng nuốt nước bọt: "Ôi mẹ ơi, may chúng ta chạy nhanh, vậy nhanh đi thôi."
Chắc chắn không thể đi cửa trước bệnh viện, chọn cửa sau chắc an toàn hơn chút. Bãi đỗ xe này cũng bị xe hơi chặn hết đường, ba người thuận theo khe hở thuận lợi đi tới cửa sau bãi đỗ xe. Cửa sắt vẫn khoá, Hách Bằng lại bắt đầu phát huy năng lực bẻ khoá: "Tôi vẫn còn nhớ giao dịch đó, sau này sẽ dạy cho cô nha." Bạch Khương gật đầu.
Sau khi rời cửa sau, ba người dẫn theo thanh niên NPC đi, bây giờ hắn phối hợp hơn nhiều, kêu hắn đi hắn sẽ đi, chỉ thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn bệnh viện. Hách Bằng tưởng hắn không muốn rời sân bay, còn hỏi hắn: "Ái chà, nhà cậu chắc giàu lắm nhỉ, chẳng lẽ ở đây chỉ có một sân bay sao? Chắc chắn vẫn còn ở nơi khác chứ hả?"
Bạch Khương lại cảm thấy ánh mắt của hắn có chút cảm xúc, tựa hồ có hơi buồn bã, hắn buồn vì cái gì?
Nghe Hách Bằng hỏi như vậy, thanh niên kia trùng mắt xuống: "Tôi không biết, lâu lắm rồi tôi không ra ngoài."
Đối diện với NPC thần bí này, cho dù biết sự tồn tại của hắn chính là manh mối nhưng vẫn có một loại cảm giác thất vọng không thể xuống tay. Hách Bằng khống chế bản thân không được mở miệng chửi bậy, hỏi Bạch Khương: "Tiếp theo chúng ta chạy đi đâu, cô có cách nào không?"
"Không phải hắn nói đây là đảo sao? Vậy chúng ta tới bờ biển đi."
Hách Bằng sáng mắt: "Đúng nhỉ! Cửa ra cũng có thể ở bờ biển!"
Tới bờ biển cũng không dễ dàng, hòn đảo này đã bị tang thi xâm chiếm, đường phố tắc nghẽn rải rác tang thi.
Mới sống yên ổn đi được vài chục mét tang thi đã nhiều lên, chúng còn có thể bò ra từ gầm xe, khó mà đề phòng được. Trần Thành thì không có kinh nghiệm cũng chẳng có tí dũng khí nào, Bạch Khương kêu hắn để ý NPC đang bị buộc vào tay Trần Thành còn cô với Hách Bằng sẽ làm bảo kê.
Một cước đá bay con tang thi chui ra từ dưới xe, Bạch Khương nhìn trúng chiếc xe này: "Trên đó có chìa khoá, có lên xe không?"
Tất nhiên phải lên!
Hách Bằng vén tay áo: "Cứ để tôi mở!" Tuy bị tắc đường nhưng lái xe chắc chắn vẫn tốt hơn đi bộ, nhiều hơn một tấm sắt bảo vệ cũng tốt. Còn tắc đường thì sao? Không thành vấn đề, lại không có cảnh sát giao thông chặn xe, trong lòng có đường đi đâu cũng được.
Lại lần nữa cầm tay lái, Hách Bằng lái xe tránh đường. Ngoặt gấp chỗ này bẻ lái chỗ kia, đi cả lên bồn hoa, lũ tang thi cũng dám đụng, óc não văng tung toé hết lên tấm kính.
"Oẹ..." Trần Thành say xe, phun hết ra ngoài cửa sổ...