Có vẻ Chiêm Ny đã nhịn rất lâu, khó khăn lắm mới tìm được người tâm sự cho nên không hề do dự kể hết cho Liễu Mộc Mộc chuyện gì đã xảy ra.

“Một năm trước, mẹ mình mắc một bệnh ngoài da kỳ lạ. Trên người mẹ xuất hiện các vết đỏ, nhưng không đau không ngứa nên mẹ không quan tâm mấy.

Thế nhưng sau đó lại bị chảy máu từng mảng da lớn. Khi đó bọn mình rất sợ, tưởng là bệnh ung thư máu nên tới bệnh viện khám thử, kết quả là sức khỏe bình thường.”

Nhớ lại quá trình khi mẹ mình mắc bệnh, Chiêm Ny không nhịn được, rùng mình một cái.

Cô ta nói tiếp: “Bác sĩ kê một đơn thuốc rồi cho bọn mình về. Thế nhưng không lâu sau đó, mẹ mình lại chảy máu tiếp. Những chỗ phiếm hồng thì da mỏng đi, có lúc chỉ đụng nhẹ một cái là rách ra, cầm máu chẳng được.

Mình gọi điện thoại gọi bố mình đến. Ông ấy đưa mẹ đi bệnh viện khám toàn thân nhưng vẫn chẳng có kết quả gì. Thật ra khi đó mình đã muốn tìm ông nội cậu rồi, nhưng bố mình chẳng tin mấy thứ đó nên không đồng ý. Không lâu sau đó thì mẹ mình qua đời.”

“Cuối cùng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân à?” Liễu Mộc Mộc hỏi.

Chiêm Ny lắc đầu: “Không tìm ra. Bố mình có mời chuyên gia tới, họ nói có thể là một loại bệnh chưa được tìm ra, bởi vì trước đó họ chưa gặp ca bệnh nào tương tự cả.”

Liễu Mộc Mộc suy nghĩ rồi nói với Chiêm Ny: “Lúc trước ông nội chưa từng nói với mình về trường hợp như dì Trương. Hay như vậy đi, để mình trở về tìm trong nhật ký ông để lại, có khi có thể tìm ra gì đó, nếu có thì mình sẽ nói cậu biết.”

Chiêm Ny tuy hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Hai người trao đổi cách liên lạc, sau đó anh trai Chiêm Ny ra tìm cô ta, Liễu Mộc Mộc thấy thế thì rời đi trước.

Thái độ của Chiêm Hồi Thiên đối với Chiêm Ny vẫn luôn rất lạnh nhạt. Hai anh em xa cách nhiều năm, bình thường cũng chẳng có gì để nói. Thấy cô ta nói chuyện cùng Liễu Mộc Mộc, anh ta mới tò mò hỏi một câu: “Em quen cô ta à?”

“Cô ấy là bạn học thời cấp ba của em.”

“Trùng hợp vậy.” Chiêm Hồi Thiên hơi ngạc nhiên, ngoại trừ Chiêm Ny thì nhà họ Chiêm đều biết thân phận của Liễu Mộc Mộc, dù sao họ cũng là họ hàng bên đó mà.

“Lúc nãy hai em nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu.” Chiêm Ny cúi đầu, “Cô ấy hỏi em, em đến Khánh Thành rồi thì sau này mẹ em phải làm sao. Cho nên em đáp mẹ em qua đời rồi.”

Nghe cô ta nhắc tới mẹ ruột, Chiêm Hồi Thiên hơi nhíu mày. Anh ta dừng chân lại, giở giọng cảnh cáo: “Sau này em đừng tùy tiện nhắc tới chuyện này trước mặt người khác.”

“Vì sao?” Chiêm Ny không hiểu.

“Đây là chuyện riêng của nhà mình. Nếu nói cho người khác biết thì sẽ thành chủ đề nói chuyện phiếm của họ.” Chiêm Hồi Thiên liếc cô ta, “Thân phận hiện tại của em đã khác trước rồi, phải chú ý chút, đừng để người trong nhà mất mặt.”

Mặc dù Chiêm Ny không hiểu, chỉ là nói vài câu với người quen thôi thì mất mặt kiểu gì, nhưng cô vẫn nghe lời gật đầu đồng ý với anh ta. 

Tiệc sinh nhật đã gần kết thúc. Đột nhiên lại có khách mới tới, vợ chồng Chiêm Hoành Nghiệp tự mình ra ngoài đón tiếp.

Sau khi nhìn thấy người đến, sắc mặt Đổng Chính Hào bỗng rất khó coi. Liễu Mộc Mộc đặc biệt quan sát tướng mạo của vị khách đó, đáy lòng “Ồ” một tiếng.

Vậy mà tướng mạo của vị khách này lại là tướng mạo phú quý tiêu chuẩn đấy, đầy đủ tiêu chuẩn nhà giàu mà ông nội đã dạy cho cô. Không giống loại vớ vẩn như bố cô, ông không so được với người này.

Nếu người này chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ thì nhất định là rất giàu.

Sự thật chứng minh, vị khách đó đúng là rất giàu. Đây là đối tượng đầu tư mà Đổng Chính Hào còn muốn hợp tác cùng hơn cả Tần Khai.

Nhưng bây giờ người này lại xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Chiêm Hoành Nghiệp, khỏi cần nói cũng biết mục đích là gì.

Đổng Chính Hào tiến lên chào hỏi, nhưng phản ứng của người nọ lại rất lạnh nhạt, chỉ bắt chuyện với chủ nhân bữa tiệc hôm nay.

Dù bắt chuyện thất bại, Đổng Chính Hào cũng không từ bỏ dễ dàng. Mãi tới khi bữa tiệc sắp kết thúc, chẳng thể tìm thêm cơ hội nữa, ông mới không cam lòng rời đi.

Sau khi lên xe, không khí căng thẳng bao trùm. Ngay cả Khương Lệ cũng không dám tùy tiện lên tiếng.

Liễu Mộc Mộc cứ như không thuộc về thế giới căng thẳng này. Cô lấy điện thoại mở game lên, bắt đầu xoay các khối hình.

Âm thanh chơi game không lớn lắm thỉnh thoảng lại vang lên trong không gian yên tĩnh. Đổng Chính Hào tức giận rống lên một tiếng: “Tắt đi.”

Liễu Mộc Mộc chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ không nhanh không chậm đáp: “Chỉ có đàn ông thất bại mới trút cơn giận từ bên ngoài vào người vợ con mình.”

Đổng Chính Hào tức đến mức muốn bốc khói.

Khương Lệ vội trách cô: “Được rồi, còn đừng có chọc bố mình giận nữa.”

“Dì Khương, sao lúc này thì dì không nói với bố, con còn là trẻ con, có biết gì đâu mà so đo?”

Khương Lệ cứng họng chẳng biết phải đáp gì.

Liễu Mộc Mộc tiếp tục xoay khối lập phương, thuận tiện nói với Đổng Chính Hào: “Dạo này vận may tiền tài của bố thấp lắm. Vẫn nên chấp nhận hiện thực, đừng có làm những chuyện mơ mộng không thực tế nữa. Thân là người trong ngành, con khuyên thật lòng đó.”

Thái dương Đổng Chính Hào nổi gân xanh: “Được rồi, con im đi.”

Trở về biệt thự nhà họ Đổng, Liễu Mộc Mộc chẳng thèm để ý Đổng Kỳ đã la lối om sòm, chờ bọn họ cả tiếng đồng hồ. Cô lấy một quả táo trên bàn rồi về phòng mình.

Sau khi vào phòng, cô mở chiếc va li bị ném hư của mình ra, lấy một cuốn sách được khâu lại bằng chỉ từ trong ra.

Lời cô nói với Chiêm Ny lúc nãy cũng không hẳn là lừa cô ta. Chỉ là Liễu Mộc Mộc không có nhật ký của ông nội, ông làm gì có mấy thứ như nhật ký chứ. Hay theo như ông nói thì quá khứ của ông quá đặc sắc, chỉ vài con chữ chẳng thể ghi ra được.”

Ông tự luyến đến vậy, bị ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối rồi.

Nhưng ông nội vẫn để lại một cuốn sổ ghi chép chuyện lạ của hay chuyên ngành cho cô, bên trong ghi lại những gì ông từng chứng kiến hoặc nghe kể trong những năm qua.

Đương nhiên ông cũng chẳng mong cô sẽ giải quyết được vấn đề gì, chỉ thuần túy là để cô phát hiện có bất thường, nhanh chóng rời đi, đừng có ngu ngốc dính vào thôi. Dù sao với ông thì cháu gái mình cũng là loại tay trói gà không chặt, chặt củi không nổi mà.

Liễu Mộc Mộc lật xem sơ qua cuốn sổ, tạm thời chưa phát hiện trường hợp tương tự.

Cô cầm sổ, lăn hai vòng trên giường. Lúc trước vì sao ông nội chỉ cho cô một cuốn sổ mà không cho cô thêm một công cụ tìm kiếm vậy? Mỗi lần muốn xem thì cũng không tới mức chẳng tìm thấy như bây giờ.

Cô nằm trên giường, lại lật hai trang nữa, bỗng nhiên phát hiện có một tờ ghi rằng: Bảy mươi năm trước ở Thiểm Xuyên có hai thôn xảy ra tranh chấp, một bà đồng trốn khỏi thôn đi nguyền rủa người khác. Cơ thể người bị nguyền rủa vô cớ bị trầy xước, cứ chảy máu không ngừng.

Sau này bà đồng bị trưởng thôn thôn bên cạnh và mấy người đàn ông mạnh khỏe đánh chết.

Bên trên còn có bình luận mà Liễu Mộc Mộc viết từ hồi cấp hai. Chữ viết hơi xấu. Bởi vì khi đó cô đang nghiện game nên đã đánh giá: Công kích vật lý vẫn là cách tấn công nhanh nhất, hiệu quả nhất!

Lúc trước cô rất mê nghề nghiệp chiến binh. Còn từng chơi vai pháp sư để PK với bạn nam cùng lớp để chứng minh chiến binh mới là nghề đỉnh nhất.

Sau đó cô bị đánh muốn khóc.

Khụ, chuyện này không quan trọng.

Cô vội ngồi dậy, sao triệu chứng này quen quen ấy?

Cuối cùng cũng tiễn vị khách quý nọ rời khỏi cửa, Chiêm Hoành Nghiệp quay đầu nhìn con gái bên cạnh. Giờ đã trễ rồi, bữa tiệc kéo dài cả mấy tiếng, mí mắt Chiêm Ny dính sát lấy nhau.

Bên ngoài không có điều hòa nên hơi oi bức. Từng cơn gió thổi qua, nhưng chẳng mang lại chút mát mẻ nào.

Chỉ có tiếng côn trùng và tiếng chim hót vang lên bên ngoài, khiến Chiêm Ny cảm thấy quen thuộc tựa như quê nhà, tiếc là đã chẳng còn mẹ ở bên cô ta.

Lúc cô ta đang định trở về phòng thì đột nhiên liếc thấy một người đứng dưới đèn đường cách đó không xa, phải nói là một cái bóng đứng thẳng thì đúng hơn. Cô ta hơi kinh ngạc, chân bước hụt một bước, may là Chiêm Hoành Nghiệp đỡ kịp. 

“Sao vậy?” Chiêm Hoành Nghiệp hỏi.

“Ở chỗ đó có người.” Chiêm Ny chỉ vào đèn đường không xa.

Chiêm Hoành Nghiệp nhíu mày nhìn một lúc, sau đó đi về phía đèn đường.

Lúc lại gần mới thấy rõ đó là một người mặc đồ đen, trời tối mặc vậy trông khá đáng sợ.

Lại đi gần thêm chút nữa, Chiêm Hoành Nghiệp mới nhận ra người nọ. Ông ta nghi ngờ hỏi: “Bà Tần, sao bà tới đây một mình vậy?”

Biệt thự nhà họ Tần ở chung tiểu khu với nhà ông ta, nhưng một căn hướng nam, một căn hướng bắc, nếu không phải cố ý đi vòng thì bình thường sẽ không gặp.

“Là ông hại chết lão Tần nhà tôi, phải không?” Giọng bà Tần khản đặc.

Chiêm Hoành Nghiệp nhíu mày, không vui đáp: “Tôi biết sau khi ông Tần qua đời, tâm trạng bà không vui. Nhưng tôi không có liên quan tới chuyện này, mong bà đừng nói bậy.”

“Nếu không phải ông làm thì sao ông có thể kéo hết nhân sự về nhanh như vậy? Bọn họ đồng ý phản bội cũng không đồng ý làm tiếp à? Còn có ông Trác, lúc trước ông ấy đã đồng ý đầu tư cho lão Tần nhà tôi, bây giờ lại xuất hiện ở nhà ông.” Đôi mắt bà Tần hằn lên tơ máu, bà ta nhìn chằm chằm Chiêm Hoành Nghiệp.

Chiêm Hoành Nghiệp bất đắc dĩ thở dài: “Đây chỉ là chút thủ đoạn thường gặp trong giới làm ăn thôi. Mọi người đều dựa vào bản lĩnh mà giành được, tôi nghĩ là mình cũng chẳng phạm pháp gì. Ngược lại là bà Tần đây, tôi không mong sau này còn nghe bà vu oan cho tôi đâu, nếu không đừng trách tôi không nể mặt ông Tần.”

Nói rồi Chiêm Hoành Nghiệp chẳng thèm nói chuyện với bà ta nữa, xoay người đi.

Sau lưng ông ta, bà Tần vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Chiêm Hoành Nghiệp: “Chiêm Hoành Nghiệp, ông sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Chiêm Hoành Nghiệp chỉ lắc đầu, bước chân vẫn không dừng lại.

Cửa lớn mau chóng đóng lại, chặn lại ánh mặt tàn độc của bà Tần ở bên ngoài.

Tất cả khách mời đã rời đi hết, trong nhà chỉ còn rác bừa bộn đầy đất.

Sáng mai sẽ có người chuyên dọn dẹp tới dọn. Khương Giai thấy chồng mình đi về cùng con gái, thế là quay người vào nhà tắm đi ngâm bồn.

Chiêm Ny cũng định về phòng thì bị Chiêm Hoành Nghiệp gọi lại. Ông ta dẫn Chiêm Ny vào phòng sách của mình.

Chiêm Hoành Nghiệp rất thích đồ cổ. Bên trong phòng sách có trưng bày rất nhiều đồ cổ cỡ lớn, bên bên là bình sứ cổ của các triều đại.

Đây là lần đầu Chiêm Ny vào đây, thoáng qua chút khiếp sợ.

“Tất cả chỗ này đều là bố sưu tầm đó. Con thấy sao, thích không?” Chiêm Hoành Nghiệp thấy con gái nhìn chằm chằm thì cười hỏi thăm.

Chiêm Ny vội lắc đầu: “Con không rành mấy cái này đâu, nhưng trông đẹp lắm ạ.”

Chiêm Hoành Nghiệp xoa đầu cô, quay người lấy trên bàn đọc sách một tấm thẻ và một tấm danh thiếp, đưa cho Chiêm Ny.

Chiêm Ny ngơ ngác nhận lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua. Tấm danh thiếp là danh thiếp của phó viện trưởng một bệnh viện tư nhân nào đó ở Khánh Thánh, bên dưới có in số điện thoại. 

Chiêm Hoành Nghiệp nói: “Con giữ lấy thẻ ngân hàng mà dùng, thiếu tiền thì rút trong thẻ. Đây là tiền tiêu vặt bố cho con. Với cả vài ngày nữa con hãy gọi vào số này để kiểm tra sức khỏe. Con cũng biết cho tới nay vẫn chưa tìm ra nguyên nhân căn bệnh của mẹ con. Bố sợ rằng đây là bệnh di truyền, để đề phòng thì vẫn nên kiểm tra xem sao.”

“Con biết rồi, thưa bố.” Đáy mắt Chiêm Ny thoáng chút cảm động. Mẹ kế đối xử với cô ta thế nào cũng được, ít nhất là bố đối xử với cô ta rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play