Biệt thự nhà họ Chiêm rất lớn, khách được mời tới cũng không ít, đa số đều là người trẻ tuổi.
Vợ chồng Đổng Chính Hào vừa vào đã bắt đầu nói chuyện cùng người quen. Còn Liễu Mộc Mộc và Đổng Duyệt thì đứng cạnh bàn ăn.
Bên trên bàn ăn bày biện đủ loại món tráng miệng phong phú, trông rất hấp dẫn.
“Có thể ăn được không?” Liễu Mộc Mộc nhỏ giọng hỏi Đổng Duyệt.
Đổng Duyệt nhè nhẹ lắc đầu: “Bây giờ thì tốt nhất là đừng ăn. Đợi lát nữa dượng cắt bánh sinh nhật thì không còn ai chú ý nữa đâu.”
“Kẻ có tiền…” Liễu Mộc Mộc lẩm bẩm một câu, tiếc nuối rời mắt khỏi chiếc bánh gato nhỏ.
“Hình như hôm nay có khá nhiều người tầm tuổi chúng ta á. Em có quen ai không? Có cần qua chào hỏi không?” Liễu Mộc Mộc tò mò nhìn quanh, hỏi Đổng Duyệt.
Đổng Duyệt lắc đầu: “Tiểu Kỳ khá thân với họ.”
Trường tư nhân nổi tiếng nhất Khánh Thành tên là Đức Dục, bao gồm hệ thống từ tiểu học đến cấp ba. Những người tham dự tiệc hôm nay đa số đều học ở đó, đương nhiên sẽ có quen biết, nhưng quan hệ thân thiết hay không thì chưa chắc.
Đổng Kỳ được cho rất nhiều tiền tiêu vặt, có thể đi chơi cùng những kẻ này. Nhưng Đổng Duyệt thì khác, cho nên chẳng có mấy người bạn.
Đúng như Đổng Duyệt nói, buổi tiệc bắt đầu rồi mà vẫn không có ai tới bắt chuyện với cô ấy.
Những người trẻ tuổi đều có nhóm nhỏ chơi riêng, thế nên không để ý người ngoài.
Thật ra cũng không phải không có ai chú ý tới Liễu Mộc Mộc. Trong nhóm những người trẻ tuổi kia còn đang thảo luận về cô.
Đổng Chính Hào nào phải dạng người vô danh. Hôm nay tham dự tiệc mừng còn dẫn theo một cô gái lạ mặt, sao người khác không chú ý cho được.
Thời đại tin tức nhanh nhạy, họ cũng biết được nhà họ Đổng có thêm một cô con gái.
Có người nhìn theo hướng Liễu Mộc Mộc mỉa mai: “Không biết dạo này làm sao ấy nhỉ, tự dưng nổi lên cái trò “Tôi đánh rơi ngọc trai dưới đại dương”*.”
Có người quen biết người vừa nói, biết nhà người đó cũng mới tìm được con riêng về, hèn gì giờ đây lại cáu giận.
*Ý chỉ việc giới nhà giàu để lạc mất con.
Cũng có người phản bác: “Cô chị kia hình như lớn tuổi hơn Đổng Duyệt. Có khi là ngài Đổng sinh con trước khi kết hôn không chừng.”
“Sinh con trước khi kết hôn thì không phải con riêng à? Cao quý hơn ai được chứ?”
Đám người túm tụm lại, mỗi người vài câu, chủ đề chuyển hướng rất nhanh.
Nhưng có một người sau khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc thì bắt đầu kinh sợ.
Hôm trước Trịnh Tuyên mới làm tiểu phẫu, bây giờ tham gia tiệc tùng cũng chỉ dám uống nước chanh chứ không đụng một giọt rượu đỏ nào.
Anh ta đang ngồi chung với mấy thằng bạn. Bọn họ đều bị phụ huynh kéo qua nên ai cũng thấy chán, thế là anh ta mới nghe người bên cạnh nói xấu người khác. Sau đó thuận theo chủ đề cuộc trò chuyện, anh ta nhìn qua đứa con gái riêng của Đổng Chính Hào trong lời bọn họ.
Đó là cháu gái của thầy bói lớn kia!!!
Kịch bản nhiệm màu gì đây?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trịnh Tuyên cứ cảm thấy mình rơi vào một thế giới ảo mộng huyền huyễn. Anh ta dành ra mấy nghìn đêm để đọc sách hướng dẫn tu luyện, sau đó lại dành ra ba ngày để “dẫn khí nhập thể” thử, sau khi thất bại thì mới từ bỏ giấc mộng tu tiên.
Vốn còn nghĩ rằng, bậc thầy đã qua đời rồi, cả đời này mình đã định phải làm người thường, ai ngờ lại gặp được cháu gái thầy ấy ở đây.
Cảm thấy… Có hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng.
Trịnh Tuyên hào hứng chạy lại chỗ Liễu Mộc Mộc, đi tới trước mặt cô. Trong lòng thoáng qua chút lo lắng, không biết cô còn nhớ mình hay không?
May là trí nhớ của Liễu Mộc Mộc khá tốt, vừa liếc mắt cô đã nhận ra Trịnh Tuyên ngay.
Đại khái là mấy hôm ở bệnh viện, ý định báo chú cảnh sát tới bắt cô và ông nội của Trịnh Tuyên rõ ràng quá nên Liễu Mộc Mộc không thể không nhớ kỹ anh ta.
“Này, tôi tên là Trịnh Tuyên. Cô còn nhớ tôi không?” Trịnh Tuyên lên tiếng chào hỏi, dò hỏi thử.
“Nhớ, là anh trai nhỏ phẫu thuật cắt trĩ bên cạnh phòng bệnh của ông nội chứ gì.”
“… Khụ khụ.” Trịnh Tuyên sặc nước bọt, lúng túng đến đỏ mặt, “Nhớ là tốt rồi, nhớ là tốt.”
“Xin chào, tôi tên Liễu Mộc Mộc, đây là em gái tôi, Đổng Duyệt.” Liễu Mộc Mộc cũng giới thiệu với Trịnh Tuyên.
“Biết mà. Hôm nay trùng hợp gặp nhau ở đây, có thể kết bạn không?” Bình thường trước mặt con gái, Trịnh Tuyên cũng không ngại ngùng như thế. Nhưng trên người Liễu Mộc Mộc có khí thế của bậc thầy bao quanh, đương nhiên anh ta không thể tự nhiên như bình thường được.
Liễu Mộc Mộc chẳng có lý do gì để từ chối. Hai người kết bạn với nhau, thuận tiện trao đổi số điện thoại luôn. Liễu Mộc Mộc đặt tên danh bạ cho anh ta: Khách hàng tiềm năng từng bị trĩ, Tiểu Trịnh.
Trịnh Tuyên đột nhiên lại gần khiến cho vợ chồng Đổng Chính Hào chú ý. Thấy họ có vẻ muốn đi qua, Trịnh Tuyên lắc lắc điện thoại với Liễu Mộc Mộc: “Hôm nào nói chuyện sau.”
Sau đó vội vã rời đi.
Đổng Chính Hào bước tới, nhìn theo hướng đi của Trịnh Tuyên. Ông nói với Liễu Mộc Mộc: “Thằng nhóc nhà họ Trịnh tuy là nhìn không đàng hoàng mấy nhưng nhân cách khá tốt.”
Lần đầu tiên ra mắt mà con gái đã có người trẻ tuổi tới bắt chuyện, ông khá đắc ý.
Chưa nói những mặt khác, riêng khoản ngoại hình thì đúng là cô rất đẹp. Giới trẻ bây giờ chỉ nhìn mặt mà sống mà.
Thấy Liễu Mộc Mộc không đáp lại, Đổng Chính Hào còn tưởng cô không có ý kiến nên nói thêm hai câu: “Con cũng không còn nhỏ nữa, có thể hẹn hò yêu đương thoải mái. Cứ yên tâm đi, nhà mình sẽ không phản đối đâu.”
Nhà họ Trịnh chưa từng hợp tác làm ăn với ông bao giờ, nhưng đã tồn tại nơi Khánh Thành này rất lâu, quan hệ rộng rãi, nếu làm quen được thì rất tốt.
Nếu Liễu Mộc Mộc có thể phát triển quan hệ với Trịnh Tuyên thì tương lai nhà họ Đổng cũng có chỗ lời.
Hiện tại ông cảm thấy nuôi thêm một đứa con gái cũng không phải là xấu.
Ai ngờ sau khi Đổng Chính Hào nói xong, Liễu Mộc Mộc lại nhìn ông bằng ánh mắt thất vọng.
Đổng Chính Hào nhướng mày: “Sao?”
“Bố, con không có vị hôn phu được đính ước từ nhỏ ạ?”
Câu hỏi này làm Đổng Chính Hào hoang mang: “Vị hôn phu gì cơ?”
“Thì con gái người ta trở về nhà giàu đều có một vị hôn phu. Nhà mình cũng giàu như vậy mà con không có vị hôn phu nào hả?” Cô đọc truyện thấy họ toàn viết thế mà.
Không đính ước trước thì thôi đi, đã vậy cô còn phải tự mình tìm bạn trai nữa. Làm vậy thì mệt cô quá, mất công cô chờ mong dọn tới.
“… Chắc là có ha?” Đổng Chính Hào ngơ ngác.
“Con cảm thấy có thể có một vị hôn phu á.”
Mặc dù ông Lưu mù bảo trước năm hai mươi lăm tuổi thì cô nhất định sẽ có bạn trai, nhưng Liễu Mộc Mộc cảm thấy với số mệnh của mình thì vẫn phải nhờ người bên cạnh giúp đỡ chút.
Ví dụ để bố tìm cho cô một người cũng khá tốt đấy chứ. Nếu có tận hai người luôn thì không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đây là bố ruột của cô.
Đổng Chính Hào trầm tư một lúc, sau đó khẳng định chắc nịch: “Thật sự không có.”
Ông thấy hơi hối hận vì sao lúc trước mình lại không nghĩ đến chuyện này, đúng là nước đi sai lầm mà!
Một lát sau, chủ nhân bữa tiệc dẫn theo con gái mình xuất hiện.
Chiêm Hoành Nghiệp nhã nhặn, lịch sự, đứng cùng vợ mình là Khương Giai rất xứng đôi. Phía sau hai người con có một cặp anh em, người lớn hơn chính là con trai lớn của Chiêm Hoành Nghiệp, tên là Chiêm Hồi Thiên, trông rất giống ông ta. Mặc dù chỉ mới tốt nghiệp đại học nhưng anh ta đã vào làm công ty phụ giúp bố mình.
Còn con gái chính là Chiêm Ny mới trở về nhà. Làn da Chiêm Ny hơi đen sạm, thế nhưng lại chọn lễ phục màu hồng trông rất chói mắt, chẳng hợp chút nào.
Lần đầu tiên Chiêm Ny đứng trước mặt nhiều người như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng. Dưới ánh mắt mọi người, cô ta lộ ra vẻ rụt rè, sợ hãi, càng khiến người khác đánh giá thấp hơn.
Khương Lệ liếc qua liền biết đây là công của em gái mình. Tiếc là vị nhà mình còn khó đối phó hơn vị nhà họ Chiêm, trong lòng thoáng qua niềm phẫn hận.
Đầu tiên, Chiêm Hoành Nghiệp cảm ơn mọi người đã tới tham dự. Sau đó Khương Giai mang bánh gato ra, nói rằng đây là do con gái tự tay làm cho ông ta.
Điểm thêm nền nhạc đúng lúc, bầu không khí ấm áp động lòng người, chỉ riêng Chiêm Ny là hơi mất tự nhiên.
Dù là ai cũng có thể nhìn ra, chiếc bánh gato đó không phải do cô ta tự làm. Nhưng chuyện này không quan trọng mấy, chỉ là đương nhiên Chiêm Ny chưa quen được.
“Cô con gái của lão Chiêm cũng chỉ có thế thôi.” Đổng Chính Hào đánh giá.
Rất nhiều người cũng nghĩ giống ông. Bọn họ sẽ không quan tâm hoàn cảnh sống trước kia của cô ta, cũng chẳng thèm để ý nguyên nhân sâu xa. Họ sẽ dựa vào ấn tượng đầu tiên để đánh giá đối phương.
Trước mắt thì chưa thấy rõ điều gì. Nhưng ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp này đủ để biết cuộc sống sau này cô ta sẽ bị người trong giới bài xích.
Trên thực tế thì chẳng cần sau này gì cả. Sau khi kết thúc chương trình chúc mừng, vợ chồng Chiêm Hoành Nghiệp dắt tay nhau cùng khiêu vũ, bầu không khí dần náo nhiệt lên, còn Chiêm Ny đương nhiên là bị đẩy sang một góc hẻo lánh.
Không ai tới chào hỏi vì cô ta là nhân vật chính ngày hôm nay. Còn người anh trai ruột thịt của cô ta đã bị bạn bè kéo đi từ lâu. Bố mẹ lại bận nói chuyện cùng bạn bè trong giới làm ăn. Mẹ kế đừng từ xa nhìn mình.
Cô ta tựa như người lạ trên đảo hoang, cả người rách rưới giữa gió rét, chỉ biết run lẩy bẩy.
Ngay lúc này, cô ta phát hiện bạn học thời cấp ba của mình, Liễu Mộc Mộc, đang đứng lẫn trong đám người.
Lúc học cấp ba, quan hệ giữa cô ta và Liễu Mộc Mộc không tốt lắm. Cô ta không có bố, còn Liễu Mộc Mộc lại mất cả bố lẫn mẹ. Thế nhưng các bạn và thầy cô ở trường đều thích cô hơn, trong khi rõ ràng thành tích cô ta tốt hơn hẳn, thế nhưng thái độ của mọi người đối với Liễu Mộc Mộc lại luôn thân thiện hơn nhiều.
Nhưng dù có vậy, cô ta vẫn đi tới chỗ Liễu Mộc Mộc.
Chiêm Ny hít vào một hơi, để lộ khuôn mặt tươi cười, lên tiếng chào hỏi Liễu Mộc Mộc: “Liễu Mộc Mộc, lâu rồi không gặp.”
Ở nơi thành phố đất khách quê người bỗng gặp được người quen, cho dù chỉ là quan hệ xã giao thì cũng đỡ hơn người dưng nước lã.
Chiêm Ny nghĩ, nếu với cô ta là thế thì hẳn là Liễu Mộc Mộc cũng nghĩ chẳng khác là bao.
Bọn cô đều là người bị cô lập mà.
Hai người đi ra hoa viên nhỏ bên ngoài. Ở đây không có người, ánh đèn hơi tối mờ rất thích hợp để nói chuyện.
“Sao cậu lại tới Khánh Thành?” Chiêm Ny hỏi cô.
Liễu Mộc Mộc bình tĩnh đáp: “Mình tìm thấy bố ruột nên ở lại đây chờ khai giảng luôn. Còn cậu, cậu tới đây thì dì Trương phải làm sao?”
Dì Trương là mẹ của Chiêm Ny, lúc trước làm việc ở căn tin trường. Khi đó Liễu Mộc Mộc rất thích mua cơm chỗ bà ấy, bởi vì chẳng những tay dì Trương không run, mà bà ấy còn thích cho cô thêm thức ăn nữa.
Chiêm Ny im lặng, một hồi lâu mới nói: “Mẹ mình mất rồi.”
Liễu Mộc Mộc ngạc nhiên: “Sao lại vậy?”
Năm ngoái cô ở trường có từng gặp bố của Chiêm Ny. Không lâu sau đó dì Trương nghỉ việc ở căn tin trường, vì vậy cô không còn gặp bà ấy nữa. Nhưng tướng mạo của dì Trương không tệ, mặc dù không có vận làm giàu nhưng cũng có thể yên ổn sống qua ngày, sao đột nhiên qua đời rồi.
Nhớ tới chuyện mẹ mình chết, Chiêm Ny đột nhiên nắm lấy tay Liễu Mộc Mộc, nhìn chằm chằm cô, hạ giọng hỏi: “Mình biết ông nội cậu bói toán rất chuẩn, còn biết nhiều chuyện. Cái chết của mẹ mình rất kỳ lạ, cậu có thể hỏi nhờ ông nội cậu giúp mình được không?”
“Nhưng ông nội mình qua đời rồi.”
Chiêm Ny như bị sét đánh, cả người hồn bay phách lạc. Người ông coi bói cực chuẩn của Liễu Mộc Mộc đã chết rồi ư?
“Hay là cậu kể mình nghe thử.”