"Sao lại đóng cửa phòng triển lãm? Đây là triển lãm của Uyển Nhi" Trần Nam tức giận hét lên.

Dung Thi Nghĩa bình tĩnh nhìn hắn, hai người tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

“Vì triển lãm này là của tôi, chỉ là cho cô ấy thuê một thời gian. Nhưng bây giờ, tôi không muốn triển lãm tiếp tục diễn ra nữa.”

Hạ Uyển sắc mặt tái nhợt, cô không biết sự tình  sẽ phát triển như thế này.

"Dung, anh Dung, tôi nghĩ chúng ta có thể có một số hiểu lầm..." Hạ Uyển ngập ngừng nói, chớp mắt đáng thương, cô nhấp nháy mắt một cách đáng yêu và thậm chí còn muốn nắm lấy tay áo của Dung Thi Nghĩa.

Không thể làm ầm ĩ, không thể làm ầm ĩ....Nếu thật sự làm ầm ĩ...ngươi coi như xong...danh tiếng mà người cuối cùng đã gây dựng sẽ bị hủy hoại...ổn định anh ta trước đã…

Dung Thi Nghĩa hất tay cô ra, cau mày, tựa như Hạ Uyển là loài vật bẩn thỉu nào đó, nếu chạm vào sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu.

“Chỉ dựa vào bộ dáng này mà quyến rũ đàn ông đã có gia đình sao? Thật ghê tởm.”

Giọng nói của Dung Thi Nghĩa lạnh lùng, vẻ chán ghét không hề che giấu.

Động tác của Hạ Uyển cứng đờ tại chỗ, bởi vì đột nhiên thay đổi, triển lãm rất yên tĩnh, mọi người đều đang nhìn bọn họ.

Mọi người đều nghe thấy câu nói này.

Hạ Uyển cảm thấy mặt mình nóng bừng, há miệng ra, những mãi đến khi bị ôm vào lòng cũng không nói được gì.

“Đủ rồi! Sao anh có thể nói như vậy về một cô gái! Cho dù anh có là người họ Dung, tôi cũng có thể kiện anh tội phỉ báng nếu anh tạt nước bẩn vào cô ấy!”

Dung Thi Nghĩa liếc nhìn hai người và chế nhạo.

“Một người đàn ông đã có vợ âu yếm một người phụ nữ khác bên ngoài, người đàn ông không tuân theo đạo đức của nam giới và không chung thủy trong hôn nhân như vậy, có đáng mắng tôi không?”

Anh ta kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng, lời nói tiếp theo mang tính áp bức.

“Anh có xứng với Minh Nguyệt không?”

Tôi lơ lửng trên không và hơi choáng váng khi nghe thấy cảnh tượng này.

Anh ta...đang bảo vệ quyền lợi của tôi à?

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp. Anh ta chưa bao giờ là người hay can thiệp vào chuyện của người khác, cô và anh cũng đã lâu không gặp nhau. Cô nghĩ rằng đối với anh, mối quan hệ của họ đã trở nên nhạt như nước.

Không ngờ, anh ấy không chỉ nhớ đến tối, tìm kiếm tôi sau khi tôi biến mất mà còn giúp tôi dạy dỗ tên cặn bã mà tôi đã chọn sai.

Mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai người, vợ Trần Nam là tôi và anh ta đã thừa nhận, bây giờ mọi người đều thấy Hạ Uyển trong vòng tay của anh ta.

“An ủi cũng không cần ôm chị vợ vào lòng chứ...”

“Đúng vậy, có nghĩa là Minh Nguyệt đã mất tích...Mới mất tích mà lại có quan hệ với chị gái của vợ...”

“Nghe nói triển lãm mỹ thuật này cũng là do Trần Nam tổ chức...”

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng xì xào, Hạ Uyển đẩy Trần Nam ra.

“Đừng nói nhảm! Tôi không có loại quan hệ đó với Trần...em rể, và em ấy, em rể cũng vậy!”

Trần Nam tựa hồ không ngờ rằng cô ta sẽ như vậy, hắn bị đẩy một cái trượt chân và không lâu sau đó, cơn tức giận đã được anh giải tỏa lên Dung Thi Nghĩa.

“Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, nếu là người ngoài không hiểu thì đừng nói bậy. Hơn nữa, tôi và Minh Nguyệt đã ký đơn ly hôn rồi!”

Khi tôi xem trờ hay này từ trên không, tôi không thể không cảm thấy trớ trêu.

Ngay cả khi tôi vẫn còn thoi thóp trong cốt nhục, họ lại như này, tình tứ với nhau. Dù tôi đã thất vọng với anh ta, nhưng không thể tránh khỏi một chút lạnh lùng trong lòng.

Không biết có phải tôi nhìn lầm hay không, nhưng khi Trần Nam nói xong lời này, ánh mắt của Dung Thi Nghĩa dường như mơ hồ thay đổi.

“Tôi không muốn can thiệp vào việc của anh, tôi chỉ muốn biết những gì tôi muốn biết. Hãy đóng cửa và tiễn khách đi, trừ hai người này, tất cả mọi người xin hãy rời khỏi.”

Dung Thi Nghĩa vừa dứt lời, nhân viên lập tức đuổi nhưng du khách không liên quan. Hạ Uyển do dự, nhưng cuối cùng cô không thể nói được gì trước áp lực của Dung Thi Nghĩa.

Tôi hừ lạnh một tiếng, tôi quá hiểu rõ Hạ Uyển là người như thế nào. Cô ta lén lút với Trần Nam, cũng chỉ vì Trần Nam có giá trị mà thôi.

Cô ta không thực sự yêu Trần Nam, chỉ yêu bản thân mình. Giờ đây, khi nhìn thấy  Dung Thi Nghĩa, một người đàn ông vượt trội hơn Trần Nam về mọi mặt, từ gia thế, ngoại hình đến tính cách, chắc chắn cô ta sẽ có suy nghĩ khác.

Nhưng đáng tiếc cho Hạ Uyển, vì Dung Thi Nghĩa đã từng gặp quá nhiều phụ nữ như vậy, trước đây anh ta thậm chí không hề rung động, huống hồ là bây giờ. Ánh mắt anh ta lộ rõ sự chán ghét, không hề che giấu.

Trong chốc lát, trong triển lãm chỉ còn lại mấy người, Dung Thi Nghĩa tìm một chỗ ngồi, xoay tròn hạt đàn hương trong tay.

"Tôi đã nói là tôi không biết!" Trần Nam nói.

Tôi nghĩ hắn thực sự rất bực mình, vừa trốn thoát khỏi sự tra hỏi của bố mẹ tôi, lại có thêm một người đến tìm kiếm tung tích của tôi.

Hắn ta lại lôi ra cái lý lẽ cũ rích đó.

“Tôi và cô ấy đã ký đơn ly hôn và từ đó ly thân. Còn về việc cô ấy hiện đang ở đâu, làm gì thì tôi không biết!”

Dung Thi Nghĩa chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không biết là đang phân biệt lời nói của hắn thật giả hay không, nhưng ánh mắt đó quá lạnh lùng, lạnh lùng đến đáng sợ.

Tôi chưa từng thấy anh ấy như thế này bao giờ. Anh ấy vốn là người ít nói, nhưng không đến mức này, khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Trần Nam nhịn không được rùng mình một cái ,nhưng lại bị hắn kìm lại.

“Đây là cách mà anh đối xử với cô ấy à?”

Âm thanh không quá lớn, Trần Nam thậm chí còn không nghe rõ lắm, nhưng ở bên canh anh ta, tôi lại nghe thấy rõ ràng.

Có phải anh ấy...đang tiếc cho tôi?

Tôi chưa kịp suy nghĩ xong đã thấy Hạ Uyển bước tới.

"Anh Dung...Nếu anh muốn tìm cô ấy, có lẽ tôi có  thể giúp anh." Cô cắn nhẹ môi.

Không chỉ Dung Thi Nghĩa mà ngay cả Trần Nam đều không thể tin được nhìn cô.

“Nói cho tôi biết, kể cả tại sao bức tranh của cô ấy lại nằm trong tay cô.”

Dung Thi Nghĩa bình tĩnh lại cảm xúc và nói.

Hạ Uyển tựa hồ có chút do dự: “Anh Dung, những điều tôi biết tôi có thể nói cho anh, nhưng anh có thể...đừng nói cho người khác biết, tôi không muốn danh tiếng của em gái tôi bị hủy hoại...”

Trái tim tôi ngừng đập.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô ta vang lên.

“Thực ra, từ khi vẽ anh xong, em ấy đã luôn nhớ nhung anh, tưởng tượng bản thân có thể gả vào hào môn, thậm chí còn bất chấp việc mình đã có chồng...”

Đấy không phải tôi! Thật sự không phải tôi, tôi không có nói!

Tôi hét lên và nhìn Dung Thi Nghĩa.

Vẻ mặt anh hơi ngừng lại, ngay cả bàn tay đang nghịch chuỗi hạt cũng dừng lại trong giây lát.

“Tôi biết em mình vốn không phải là người an phận thủ thường, nhưng tôi tưởng rằng sau khi kết hôn nó sẽ tốt hơn một chút, không ngờ không những không mà còn tệ hơn, nó không chỉ mơ tưởng về anh mà còn lằng nhằng với một số người đàn ông khác... để nâng cao danh tiếng của bản thân...”

Đừng...đừng vu khống tôi như thế, đừng vu khống tôi như thế trước mặt anh ấy…

Tôi rất muốn tranh cãi và hét lên, nhưng tôi không thể, bây giờ tôi chỉ là một linh hồn không thể làm gì được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play