Khi Hạ Uyển thấy Vương Đào xuất hiện một lần nữa, khuôn mặt xinh xắn của cô lại tối sầm lại.
Cô bất đắc dĩ cười: “Nam Thanh, đừng nói nhảm, em gái của tôi rất tốt.”
Từ Nam Thanh khinh thường khịt mũi nói: “Nếu cô ta không ở trình độ tiểu học, thì hãy phô bày tác phẩm ra cho chúng ta xem.”
Vương Đào bị anh ta kích thích, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
“Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy trình độ của cô Hạ!”
Nhưng mới lấy được giữa chừng, anh ta đột nhiên dừng lại. Anh ta dường như đang nhớ lại hợp đồng tôi đã ký. Trước khi cuộc triển lãm bắt đầu, anh ta không thể tiết lộ trước các bức vẽ.
Vương Đào hít sâu một hơi, chỉ có thể rút tay lại. Anh ta dường như muốn giúp tôi tát vào mặt những người này.
Từ Nam Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Lấy ra, không lấy ra được cũng đừng khoe!”
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía Trần Nam, giọng điệu khinh thường nói: “Anh Nam, vợ cũ của anh không có kỹ năng gì khác, cô ấy rất có năng lực quyến rũ đàn ông, thậm chí còn cho con chó liếm chân của mình đến làm hỏng triển lãm của Hạ Uyển, có thú vị chăng?”
Trần Nam sắc mặt lạnh lùng, uống hết ly sâm panh trong tay.
“Ngoại trừ việc làm quỷ một ngày, cô ta còn có thể làm gì?”
Vương Đào sửng sốt một chút: “Anh là chồng của cô Hạ? Cô ấy đi đâu rồi? Tôi có chuyện quan trọng cần liên lạc với cô ấy.”
Từ Nam Thanh cười khoa trương, mang vẻ mặt chưa từng thấy trước đây.
“Tôi thật sự đã mở mang tầm mắt! Mộ con chó đến hỏi chồng của Hạ Minh Nguyệt về tung tích của cô ta sao?”
Sắc mặt Trần Nam trở nên khó coi: “Không phải cô ấy bảo anh đến đây diễn sao? Cô ấy muốn tôi biết Hạ Minh Nguyệt thích nam nhân khác. Để tôi nói cho anh biết, tốt nhất đừng chọc giận tôi.”
Vương Đào vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời.
“Anh thật sự là chồng của Hạ tiểu thư sao? Sao anh lại giống như một người bị bệnh vậy? Tôi là đồng nghiệp của cô ấy, không có bất cứ quan hệ gì thừa thãi với cô ấy.”
Tuy nhiên, Trần Nam vẫn không tin và châm biếm nói: “Cô ta không đi làm thì đâu có đồng nghiệp. Có lẽ bây giờ cô ta đang trốn ở nhà anh, hôm nay có thể chơi màn kịch như vậy, rất giống phong cách của cô ta. Tốt nhất anh nên cút ngay, nếu không tôi sẽ yêu cầu bảo vệ kéo anh ra ngoài.”
“Còn nữa, bảo cô ta nhanh chóng trở về, đừng ép tôi tới bắt người.”
"Anh!" Vương Đào đè nén cơn tức giận, anh ta không thể làm gì ngoài việc rời đi.
Trước khi rời đi, anh ta chỉ vào những bức tranh và nói: “Những bức tranh này Hạ Uyển không thể vẽ ra được. Nếu tôi không bị mù, Hạ Uyển là một tên ăn trộm.”
Khi Vương Đào bước ra khỏi phòng triển lãm, Hạ Uyển bật khóc.
“Tại sao Nguyệt lại vu khống cho em như vậy? Rõ ràng là em tự vẽ tranh. Nếu em ấy muốn những bức tranh này, em có thể tặng cho nó. Em ấy không cần phải để người khác tới làm nhục em...”
Hạ Uyển khóc lóc thảm thiết, như thể tôi đã thực sự làm điều gì đó rất tàn ác với cô ta.
Trần Nam không chịu được Hạ Uyển khóc. Nếu không có nhiều người như vậy, có lẽ anh sẽ nóng lòng muốn ôm cô vào lòng an ủi.
Tôi cảm thấy đau mắt nên lặng lẽ tránh xa họ vài bước.
Cuộc triển lãm tiếp tục, ngày càng có nhiều người tụ tập trước bức tranh "Người tình đã mất".
“Bức tranh này thật sự tuyệt vời, nó giống như một con người được sống lại vật.”
“Hạ tiểu thư thật sự là một họa sĩ tài năng, nhưng đàn ông đó nói rằng những bức tranh này là của em gái cô ấy. Vật người đàn ông trong bức tranh này là ai nhỉ?”
“Tôi không biết, anh chàng này trông giống như một vị thần.”
“...”
Cuộc thảo luận của mọi người ngày càng ồn ào hơn.Một số nghi ngờ Hạ Uyển, cũng có người khác lại ủng hộ cô.
Hạ Uyển lau nước mắt, bước tới, giả vờ hoài niệm giới thiệu.
“Mọi người có thể chưa biết, người đàn ông trong bức tranh là một người qua đường tôi từng gặp khi đang phác thảo.”
Cô hơi đỏ mặt khi nói: “Anh chàng đó nói rằng anh bị tôi thu hút và nguyện trở thành người mẫu cho tôi...”
Hạ Uyển xúc động miêu tả câu chuyện do mình bịa ra, miêu tả người đàn ông trong tranh là người cầu hôn cô ta.
Tôi không thể không khen ngợi khả năng sáng tạo mọi chuyện của cô ta.
Nếu người đó nghe thấy thì đó thực sự là một màn trình diễn hay.
Có lẽ Chúa đã nghe thấy giọng nói của tôi. Giây tiếp theo, một tiếng hét vang lên từ đám đông.
“Hả? Người đàn ông từ cửa bước vào không phải là người đàn ông trong tranh sao?”
Hạ Uyển đang nói bỗng dưng ngừng lại. Không chỉ cô ta mà tất cả mọi người đều sốc và nhìn về phía cửa.
Tôi nhìn thấy người đàn ông đang chậm rãi đi về phía đám đông. Anh ta mặc bộ trang phục Trung Hoa hiện đại màu đen, làm nổi bật vóc dáng thẳng đứng của anh ta. Trên tay đeo một chiếc vòng gỗ trầm đơn giản, làm tăng thêm vẻ sang trọng và quý phái.
Tuy nhiên, so với gương mặt của anh ấy, vẻ ngoài đẹp hơn cả một người phụ nữ, sự thanh lịch trong trang phục đã trở nên nhạt nhòa.
Người đàn ông bước gần đến đám đông và nhếch mép cười nửa miệng.
“Nghe nói nơi này có một bức tranh, người trong tranh chính là tôi, hôm nay tôi tới đây xem thử.”
Mọi người còn chưa khỏi kinh ngạc. Hạ Uyển đứng đó, sắc mặt tái nhợt như bị sét đánh.
Có lẽ mọi người chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người đàn ông trong tranh sẽ xuất hiện.
Khác với phản ứng của mọi người, tôi nhìn người đàn ông đó với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Kể từ ngày hôm đó, đã rất lâu rồi tôi không gặp nah.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông và nói vài câu trước mặt anh ấy.
Vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên vui mừng. Đôi mắt hẹp của anh lóe lên tia sáng đen tối, anh thản nhiên hỏi Hạ Uyển.
“Theo như tiểu thư đây nói, hình như Dung Thi Nghĩa tôi đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên?”
Vẻ mặt của mọi người thay đổi khi nghe đến cái tên Dung Thi Nghĩa.
Ngay cả Trần Nam cũng cau mày, lo lắng bảo vệ Hạ Uyển ở phía sau.
Là người gốc Bắc Kinh, không ai là không biết tới gia tộc Dung. Một trong những gia đình quý tộc hàng đầu trong nước.
Dung Thi Nghĩa là thiếu gia bị nhà Dung giấu kín. Để bảo vệ anh, nhà họ Dung chưa bao giờ công bố ảnh của anh.
Cho nên mọi người chỉ biết về danh tính của Dung Thi Nghĩa chứ chưa biết anh ta trông như nào.
Hạ Uyển sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, buộc mình phải giải thích: “Tôi nhớ nhầm, đó là lén chụp ảnh anh, đưa về nhà vẽ.”
Dung Thi Nghĩa cười: “Tôi không nói rằng tôi chưa từng làm người mẫu cho bức tranh này, hoặc có thể nói một cách khác.”
“Bức tranh này được vẽ khi tôi làm người mẫu cho người khác, người đó chính là Hạ Minh Nguyệt.”
Những lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều không khỏi bàn tán.
“Hạ Uyển thật vô liêm sỉ, cô ta còn trộm tác phẩm của em gái mình để triển lãm.”
“Điều đáng phẫn nộ nhất là cô ta nói thiếu gia nhà họ Dung yêu cô ta, quá can đảm!”
“Vậy chúng ta còn cần xem loại người này triển lãm nghệ thuật sao? Đi thôi.”
Phóng viên từng phỏng vấn Hạ Uyển trước đó nhanh chóng chen vào trước mặt cô, giơ micro lên hỏi: “Cô Hạ, cô có điều gì muốn nói với chúng tối không?”
Hạ Uyển bị sự thay đổi đột ngột này làm cho sợ hãi, cô do dự không biết phải nói gì.
Trần Nam nóng lòng muốn bảo vệ Bạch Nguyệt Quang, giọng điệu không có ý tốt hỏi Dung Thi Nghĩa: “Sao anh lại đến bắt nạt một cô gái? Anh là do Hạ Minh Nguyệt kêu đến để sỉ nhục Uyển Uyển à?”
Dung Thi Nghĩa lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên trở nên u ám.
“Anh sai rồi, tôi tới để hỏi anh Minh Nguyệt đang ở đâu?”
“Đã từng bỏ qua cho anh, chỉ vì không muốn làm cho Minh Nguyệt khóc thôi. Nhưng hôm nay tôi chắc chắn sẽ tìm ra tung tích của Minh Nguyệt.”
Nói đến đây, anh ta lớn tiếng ra lệnh cho nhân viên.
“Đóng cửa. Hôm nay không nghe được câu trả lời tôi muốn nghe. Không ai có thể rời đi.”