Trong căn phòng riêng tĩnh lặng, tôi lơ lửng phía trên vài người với khuôn mặt vô cảm.
Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi tôi chết.
Đèn trong phòng mờ mịt, người đàn ông ở giữa được mọi người xung quanh tôn vinh như ngôi sao trong đám đông, chính là chồng tôi, Trần Nam.
Lúc này, môi anh mím thành một đường thẳng, gần như chôn vùi mọi cảm xúc, khuôn mặt hoàn hảo bén như dao dường như kém thoải mái hơn bình thường.
Người anh em Từ Nam Thanh rót cho anh một ly rượu và bày tỏ sự lo lắng.
“Hôm nay tâm tình của anh không tốt sao? Có chuyện gì vậy?”
Trần Nam lắc lắc ly rượu trong tay, bình tĩnh giải thích: “Hạ Minh Nguyệt muốn ly hôn với tôi.”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều sững sờ.
Từ Nam Thanh là người đầu tiên phản ứng, thản nhiên chế nhạo: “Thật tuyệt, anh Nam, không phải anh đã muốn ly hôn với cô ta từ lâu rồi sao. Một người phụ nữ thấp kém như Hạ Minh Nguyệt sao có thể xứng với địa vị của anh?”
Khi nghe những lời cay nghiệt đó, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Trước đây, khi tôi vẫn là vợ của Trần Nam, mỗi lần Từ Nam Thanh gặp tôi, anh ta không biết nói gì ngoài việc khen tôi là người phụ nữ phù hợp nhất với Trần Nam trên thế giới.
Bây giờ biết bọn tôi đã ly hôn, tôi lập tức trở thành một người phụ nữ hèn mọn.
Anh ta quả thực là một con chó ngoan được Trần Nam nuôi dưỡng, có đức tính giống hệt chủ nhân của nó.
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Trần Nam có vẻ bực bội khi nghe những lời xúc phạm tôi.
Tôi đã từng nghĩ rằng khi chết đi, tôi sẽ không còn quan tâm anh ta nữa, nhưng bây giờ tôi thậm chí không còn cơ thể của mình.
Vẫn là vì thái độ của anh ta mà tổn thương rất nhiều.
Tôi còn nhớ rất lâu trước khi chết, Trần Nam và tôi cãi nhau không ngừng.
Vì một người phụ nữ là mối tình đầu của anh ta, Hạ Uyển, cũng là con gái ruột của mẹ nuôi tôi.
Hạ Uyển đã mất tích nhiều năm, sau khi trở về nhà họ Hạ, việc đầu tiên cô ta làm là can thiệp vào cuộc hôn nhân của tôi và Trần Nam.
Cô đã khóc trước mặt Trần Nam rằng chính ông nội Trần Nam đã ép cô rời đi, điều này khiến cô ta bị trầm cảm nặng sau đó.
Nhưng tôi đã thấy rõ ràng bác sĩ gia đình của cô ấy khám sức khỏe cho cô và cô ấy không có tiền sử bệnh tật gì cả.
Nhưng Trần Nam vẫn tin tưởng cô ta, bỏ đi hết lần này tới lần khác khi cô ta gọi điện và khóc.
Khi anh ta bỏ tôi lần cuối, tôi bị sốt cao và phải nhập viện để truyền dịch.
Tôi gọi điện thoại và sau một thời gian dài tiếng máy bận, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối.
Trần Nam biết tôi bị bệnh liền đến bệnh viện.
Nhưng anh chỉ ngồi xuống được một giây thì Hạ Uyển lại gọi tới.
“Anh Nam, tâm trạng của em đang không được tốt, anh qua đấy được không?”
Trần Nam nhìn tôi với vẻ mặt có lỗi, như thể khó đưa ra lựa chọn.
Tôi cười khẩy: “Đi đi và đừng quay lại.”
Nhưng Trần Nam vẫn đi, trước khi đi còn nói với tôi: “Minh Nguyệt, anh nợ Hạ Uyển rất nhiều, cô ấy lại bệnh nặng, đợi anh giải quyết xong sẽ tới gặp emm.”
Có lẽ từ ngày đó, sự thất vọng của tôi đối với Trần Nam đã bắt đầu tích tụ một cách điên cuồng.
Sự bùng phát thực sự là khi Trần Hân gặp tai nạn.
Trần Hân là em gái yêu quý nhất của Trần Nam, cô ấy trở về Trung Quốc cách đây không lâu.
Khi tôi đến đón cô ấy ở sân bay thì tôi đã gặp tai nạn.
Không biết ai đã lục lọi xe của tôi, túi khí an toàn ở vị trí của
Trần Hân bị đâm thủng.
Việc này cũng khiến tôi chỉ bị trầy xước nhẹ nhưng Trần Hân thì được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Trần Nam sau khi nhận được tin tức, liền như sư tử nổi giận xông vào phòng bệnh, hỏi tôi tại sao muốn hại em gái hắn.
Tôi kiên quyết nói rằng tôi không làm vậy.
Nhưng dù tôi có giải thích thế nào thì anh ta cũng không tin.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, nói từng chữ một: “Chúng ta đã ở bên nhau bảy năm, anh thậm chí còn không có chút tin tưởng nào đối với em sao.”
Anh chỉ thất vọng nhìn tôi, giọng lạnh lùng đến lạ.
“Nhưng là em khiến chúng ta ở bên nhau, Hạ Minh Nguyệt, anh cho rằng em là một cô gái hiền lành, anh không đành lòng làm tổn thương em, nhưng em lại điên đến mức ngay cả em gái của anh cũng không tha.”
Tôi cảm thấy bị oan ức, cười khổ nói: “Thì ra trong lòng anh, tôi là loại người như vậy. Chẳng trách anh chẳng tin lời tôi nói, thà ly hôn còn hơn.”
“Được.”
Nhưng sau khi tôi xuất viện, Trần Nam lại hối hận, anh nói ly hôn là quá dễ dàng cho tôi, anh ta muốn giam tôi bên cạnh và hành hạ tôi suốt đời.”
Thực tế là anh ấy đã nhốt tôi lại và cử người theo dõi tôi.
Sau khi nhốt vài ngài, tôi cảm thấy mình như một thây ma, cho đến khi một người lạ gửi tin nhắn cho tôi.
Người đàn ông nói với tôi rằng ngày hôm đó anh ta đã có đoạn video từ bãi đỗ xe có thể chứng minh tôi vô tội.
Tôi gọi điện cho Trần Nam, hy vọng anh ấy sẽ đi cùng tôi để lấy lại camera giám sát.
Anh ta nhận cuộc gọi một cách không kiên nhẫn và nói: “Hãy ở nhà và đừng nghĩ nhiều.”
Tôi run giọng nói: “Trần Nam, anh tin tôi lần cuối cùng. Tôi có thể chứng minh mình vô tội. Đây chỉ là lần cuối cùng thôi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Đây lại là chiêu trò gì mới vậy? Hạ Minh Nguyệt, ngươi có thể ngừng diễn được không? Có mệt không hả?”
Nói xong anh ấy trực tiếp chặn tôi lại.
Tôi đập vỡ cửa sổ biệt thự và trốn thoát, nhưng lạ thay không ai cản tôi cả.
Khi lên tầng thượng tại địa chỉ, tôi mới biết mình đã bị lừa.
Sân thượng trống không, thậm chí không có một bóng người.
Nhưng giây tiếp theo, tôi bị hất văng khỏi sân thượng một cách dữ dội.
Khi cơ thể tôi rơi xuống nhanh chóng, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ – nếu tôi chết, Trần Nam có buồn không?
này nửa năm, em có niềm tin rằng mình sẽ mang theo giải khi trở về.”
Mọi người có mặt đều khen ngợi tài năng của Hạ Uyển.
Từ Nam Thanh vô tình thở dài: “Nếu cưới được anh Nam thì tốt quá. Hai người quả là một đôi hòa hảo”
Trần Nam vẫn im lặng, nhưng biểu tình của những người xung quanh lại trở nên cổ quái.
Hầu như mọi người đều biết Hạ Uyển chính là mối tình đầu của Trần Nam, hiện tại cô chính là con gái thực sự của Hạ gia.
Bọn họ tựa hồ không thể phản bác Từ Nam Thanh, chỉ có mẫu thân cau mày không hài lòng: “Con đang nói đùa cái gì vậy? Trần Nam là chồng của Minh Nguyệt, là anh rể của Uyển Uyển. Đừng có ghép họ với nhau.”
Sắc mặt của Hạ Uyển tái nhạt, cô nhanh chóng lấy được bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ, anh ấy không có ý đồ đó, anh ấy chỉ nói đùa thôi.”
Mẹ hất tay Hạ Uyển ra, hừ lạnh: “Lý do gì? Nếu lời này truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng hai chị em Hạ gia chúng ta tranh giành nam nhân?”
Hiện tại mọi người không có gì để nói, ngay cả Từ Nam Thành cũng chỉ xấu hổ sờ mũi.
Lúc này mẹ quay sang Trần Nam.
“Minh Nguyệt đi đâu rồi? Ta không gọi được cho nó.”
Hạ Uyển đột nhiên khó chịu liếc nhìn Trần Nam, lo lắng năm lấy góc váy.
Sắc mặt Trần Nam không thay đổi, nói :” Cô ấy mỗi ngày đều ở nhà, tối về con sẽ bảo cô ấy gọi điện lại cho mẹ, điện thoại của cô ấy hẳn là tắt rồi.”
Mẹ do dự một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
“Không được, dẫn ta đi xem, đi ngay!”
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Vừa lúc đó điện thoại của Trần Nam reo lên, hắn nhấc máy.
Biểu hiện của anh đột nhiên thay đổi.
(Người dịch không biết tiếng Trung, bản dịch chỉ sát nghĩa 60-70%. Mong bạn đọc góp ý nhẹ nhàng, đừng gạch đá.)