Mọi người thả tim ở đầu truyện và nếu thích truyện cua mình thì hãy đặt thông báo để đọc chap mới nhất nhé <3>
Rõ ràng người bị ngã là nàng, nhưng Tiêu Ngọc Phù hai mắt đẫm lệ, vẻ đẹp mong manh, yếu đuối khiến phụ thân phụ mẫu của nhà họ Tiêu đứng bên cạnh vô cùng đau lòng, đều vây quanh an ủi.
"Đứa trẻ ngốc, đừng nói những điều vô nghĩa như vậy? Con và Ca Nhi đều là nhi tử của chúng ta. Nếu bất kỳ ai trong số các con bị tổn thương, phụ thân phụ mẫu đều sẽ cảm thấy đau lòng."
Bà Tiêu thậm chí còn khiển trách Tiêu Ngọc Ca: "Ca Nhi, dù con thường hay cứng đầu, nghịch ngợm nhưng biết rõ tỷ tỷ sức khỏe không tốt, mà vẫn đòi tỷ đưa lên núi cao như vậy. May sao người bị ngã chính là con, nếu người rơi xuống là tỷ tỷ thì ta biết phải làm sao?"
Tiêu Ngọc Ca nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, cô nhớ lại kiếp trước Tiểu Ngọc Phù đã khóc tới nỗi ngất xỉu. Sau đó, tất cả mọi người, kể cả đại phu trong cung đều bị gọi đến, để lại nàng một mình trong phòng. Rằng họ đã quên mất sự tồn tại của một Tiêu Ngọc Ca.
Nghĩ đến đây, Ngọc Ca véo má mình một cái thật mạnh, hai bên hốc mắt đẫm lệ vì bị cảm giác đau đớn truyền đến. Phụ mẫu đã nói, tất cả đều là lỗi của nàng. Nàng nghe ngóng tin tức rằng trên núi có một loại thảo mộc quý hiếm mới có thể chữa bệnh cho phụ mẫu: " Ca Nhi chỉ là muốn phụ mẫu sớm khỏi bệnh...Đúng, là do Ca Nhi không tốt, lẽ ra ta không nên kéo tỷ tỷ đi cùng, đáng lẽ Ca Nhi nên tự đi một mình….”. Nàng nói rồi đồng thời lôi ra từ túi đeo một loại cỏ quý hiếm từ trong người ra và cố ý che giấu vết trầy trên cánh tay.
Kiếp trước, sau khi hái được loại cỏ cát tường về nhà họ Tiêu, thấy Tiêu Ngọc Phù khóc tới ngất xỉu, nàng liền nhường công lao này cho nàng. Phụ mẫu cùng phụ thân nhà họ Tiêu tưởng rằng Tiêu Ngọc Phù mới là người hái được thuốc lại càng thêm thương yêu nàng ta hơn.
Tiêu Chiến ở một bên thấy đồ quý liền hỏi: "Ca Nhi, sao con biết Cát Tường Thảo có thể chữa bệnh cho phụ mẫu ?"
Tiêu Ngọc Ca lặng lẽ rũ mắt có chút buồn rầu nói: "Những năm qua, con gái luôn đọc sách y học, biết dược tính của Cát Tường Thảo là đọc được từ một cuốn sách y học cổ."
“Con nói sao, suốt ngần ấy năm qua chỉ nhất quyết đọc sách y học chỉ để chữa bệnh cho phụ mẫu sao?” Tiêu Chiến vô cùng kinh ngạc. Ông luôn nghĩ rằng nhi tử suốt ngày chỉ biết ham chơi, bướng bỉnh, cứng đầu lại không muốn học nữ công gia chánh nên mới đọc sách y học, không ngờ lại hiểu biết tới vậy….
Tiêu Ngọc Ca nhẹ nhàng gật đầu, kiếp trước nàng không giỏi ăn nói, lại thương cảm trước sự yếu đuối của Tiêu Ngọc Phù nên mọi chuyện đều giấu kín trong lòng. Kiếp này, nàng liền biết mình nên làm thế nào rồi!
Quả nhiên, Tiêu phu nhân nghe xong liền đau lòng mà rơi nước mắt: “Con đúng là đứa ngốc, sao không nói cho ta biết điều đó sớm hơn? Mẫu thân đều đã là bệnh cũ, thuốc cũng không có tác dụng. Ngọn núi đó cao như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra. Có đau lắm không?”
Tiêu Ngọc Ca lắc đầu: "Mẫu thân yên tâm, Ca Nhi sẽ không đau đâu. Chỉ cần bệnh của người có thể chữa khỏi, Ca Nhi cho dù có ngã cũng cam lòng."
"Thật ngớ vẩn! Ta đã mất con một lần rồi, sao có thể mất con lần thứ hai được." Tiêu phu nhân ôm lấy cô, vừa đau lòng vừa cảm thấy có lỗi.
Vương đại phu ở một bên nhận lấy cỏ Cát Tường từ tay của Tiêu Ngọc Ca, sau khi xem xét kỹ lưỡng, ngạc nhiên nói: “Quả nhiên là Cát Tường Thảo! Bệnh của phu nhân là có hi vọng rồi. Đây là loại cỏ rất quý hiếm, Nhị Tiểu thật đáng nể. Lão phu sẽ đi lấy thêm một vài loại thuốc bổ phù hợp, kết hợp với Cát Tường Thảo để sắc thuốc, chắc chắn sẽ chữa được căn bệnh mãn tính của phu nhân."
"Cảm ơn Vương đại phu đã giúp đỡ." Tiêu Ngọc Ca giao toàn bộ cây Cát Tường Thảo còn lại.
Tiêu phu nhân bị bệnh ho ra máu, suốt nhiều năm qua dùng thuốc liên tục nhưng không thấy khá hơn. Bây giờ nghe nói có thể khỏi bệnh, mọi người đương nhiên rất vui mừng.
Tiêu Ngọc Phù nhìn thấy phụ thân phụ mẫu dồn sự chú ý vào Ca Nhi, nàng lặng lẽ cúi đầu, nhận ra rằng mình luôn là người ngoài cuộc, lòng đau đớn, cơ thể run rẩy, sắp ngã xuống, may mà có người đỡ kịp thời: " Tiểu thư! ".