"Các ngươi luôn miệng nói ta đã cướp đi mạng sống của tỷ tỷ nhưng đó có phải là lỗi của ta không? Tại sao các ngươi lại muốn đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tiêu Ngọc Ca ta?" Hoá ra tất cả điều tốt đẹp họ làm với nàng đều chỉ vì Tiêu Ngọc Phù mà thôi. Niềm hi vọng cuối cùng của nàng đối với người còn lại: "Phong ca ca, còn huynh thì sao? Huynh cũng nghĩ vậy à?" Đây là hi vọng cuối cùng, nàng đã cầu nguyện trong lòng.

          Nhưng những gì Ninh Phong nói sau đó đã khiến tâm trạng cô hoàn toàn bị sụp đổ: "Tiêu Ngọc Ca, Phù Nhi có ơn cứu mạng ta, ngươi thì có gì liên quan đến ta? Vì máu của ngươi vẫn có ích cho Phù Nhi, nếu không thì ta căn bản sẽ không thèm nhìn ngươi lấy một cái!”
         Lời nói của ba người họ như mũi dao sắc nhọn cứa sâu vào trái tim nàng, lúc này nàng cảm thấy đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Tiêu Ngọc Ca từ hi vọng ban đầu đến thất vọng rồi tuyệt vọng…Nhưng người họ rõ ràng chính là….nàng!  Ba người hắn từng là ánh sáng trong cuộc đời nàng, nhưng cho đến lúc này, nàng mới nhận ra rằng tất cả đều là giả dối… hóa ra… cuộc đời nàng chưa bao giờ có ánh sáng! Hóa ra... tất cả điều tốt họ làm với nàng tới ngày hôm nay là để cứu Bạch Nguyệt Quang(*) trong lòng họ, tỷ tỷ, Tiêu Ngọc Phù.
(*) Bạch Nguyệt Quang: là mối tình đầu hoặc là người chúng ta thích từ thuở thiếu niên - thường những tình cảm trong giai đoạn này sẽ không được lâu dài. 

      "Bẩm Điện hạ, không ổn rồi, tiểu thư ngất xỉu rồi!" Lúc này, An Linh, nha hoàn bên cạnh Tiêu Ngọc Phù, vội vã chạy đến báo tin.

     "Ca nhi, ta xin lỗi..." Tiền Tư Thần lấy ra một con dao găm sắc bén, rạch một đường sâu vào cổ tay phải của Tiêu Ngọc Ca, lập tức máu tươi phun trào, chảy xuống chiếc bình đã được chuẩn bị sẵn. 

       Tiêu Ngọc Ca muốn vùng vẫy, nhưng nàng thậm chí không thể nhấc nổi đôi tay đã bị phế bỏ. Nàng thấy được toàn bộ máu trong cơ thể đang dồn về phía tay phải của mình, sinh mệnh này đến đây có lẽ là kết thúc. Cảm nhận được cơ thể đau đớn và lạnh lẽo, nàng đã cố gắng hết sức để van xin 3 tên tra nam cặn bã kia tha mạng, nhưng giọng nói yếu ớt và ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ…
        Cứ như vậy mà chết đi sao? Nàng thật sự không cam lòng! Nếu có thể làm lại lần nữa, nàng sẽ không bao giờ buông tha những kẻ đã hãm hại nàng! 

       “Ah!” 

    Tiêu Ngọc Ca vung vẩy tay, hét lớn ngồi bật dậy.

         "Tiểu thư! Tiểu thư!" Lúc này, bên cạnh vang lên một thanh âm vừa ngạc nhiên xen lẫn chút vui mừng.
        "Thanh Lạc?" Tiêu Ngọc Ca nhìn chằm chằm vào nha hoàn trước mặt, nhất thời có chút thất thần. Thanh Lạc không phải đã bị đánh chết rồi sao? Sao lại có thể? Nàng nhìn vào lòng bàn tay mình không còn vết sẹo thô kệch và xấu xí, vẫn thon gọn và trắng nõn. Nàng ngay tức chạy tới trước gương, chạm vào khuôn mặt mình, mắt trái vẫn còn đó, trên mặt cũng không có vết sẹo xấu xí nào. Mọi thứ dường như là một thế giới khác!

       Thượng đế có mắt, nàng thực sự đã được tái sinh! Tiêu Ngọc Ca đã được tái sinh ba năm trước khi nàng mười lăm tuổi - sắp đến tuổi cập kê, và lúc này, nàng vẫn là… tiểu thư chính thức của Tiêu gia!

        Bỗng chốc bên ngoài náo loạn ầm ĩ, tiếp theo đó Tiêu Ngọc Phù là người đầu tiên chạy vào, ôm chặt Tiêu Ngọc Ca. Chưa kịp nói, đôi mắt đẫm lệ : “Ca Nhi, xin lỗi, đều là lỗi của tỷ, là tỷ tỷ bảo vệ muội không tốt, sớm biết vậy, tỷ tỷ sẽ liều mạng ngăn muội lại, nếu muội xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ làm sao đối mặt với cha mẹ, giá như lúc đó người rơi xuống là tỷ..."



Truyện được đăng tải trên TYT

Truyện do Mộng Dao Truyện dịch. Vui lòng không reup bản dịch của mình. 

Cảm ơn mọi người ủng hộ truyện rất nhiều!!! 
 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play