Đến cuối cùng, nàng vẫn nhờ vào ý chí phi thường mà vượt qua được, cả người như vừa đi một chuyến đi từ địa ngục trở về. Theo ký ức kiếp trước, nàng vội vàng giơ cánh tay đang run rẩy lên thử vận công, tuy rằng nội lực lưu thông, kinh mạch vẫn còn rất đau, nhưng đã thông suốt rồi. Lúc này, nàng cảm thấy mọi nỗi đau đã trải qua đều đáng giá.
“Tiểu cô nương, bây giờ kinh mạch của ngươi đã thông suốt, và đã có một nửa công lực của ta, nhưng không được vội vàng, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, hiểu không?” Dạ Vô Hoan mất một nửa công lực, trông có vẻ hơi yếu.
Tiêu Ngọc Ca yếu ớt gật đầu, đôi môi tái nhợt: “Hiểu rồi, cảm ơn các chủ!” Nàng biết, vừa rồi nếu hắn đổi ý, hoàn toàn có thể giết nàng, dù sao nàng cũng đã chữa khỏi bệnh cho hắn, nhưng hắn vẫn giữ lời hứa, không chỉ cho nàng bí thuật, mà còn cho nàng một nửa công lực. Món ân tình này, nàng nhận được rồi.
Tiêu Ngọc Ca lấy từ trong ngực ra một viên thuốc đưa cho Dạ Vô Hoan: “Viên thuốc này rất có lợi cho việc khôi phục nội lực, coi như là báo đáp việc ta đã lấy đi một nửa công lực của ngươi.” Vừa rồi nàng dù đau đến tột độ, nhưng vẫn biết hắn luôn giúp đỡ nàng, nếu không có hắn, nàng không thể nào thành công như vậy.
Dạ Vô Hoan nhận lấy, không chút do dự, ngửa đầu nuốt chửng.
“Ngươi không sợ ta cho ngươi thuốc độc sao?”
“Không sợ! Ngươi tin ta, ta cũng tin ngươi!” Dạ Vô Hoan ngẩng đầu nhìn nàng với một nụ cười chân thành.
Nhìn thấy vết máu trên vai hắn, Tiêu Ngữ Ca liền cảm thấy rất áy náy: “Xin lỗi, để ta bôi thuốc cho ngươi...”
“Không cần, cứ coi như là một dấu vết thuộc về ngươi đi.” Khuôn mặt tái nhợt của Dạ Vô Hoan hiện lên chút dịu dàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT