Nàng dường như hòa mình vào biển hoa, như một bức tranh thơ mộng tuyệt đẹp.

        "Điện hạ, chúng ta nên về rồi." Đến khi Lăng Thiên lên tiếng nhắc nhở, Tiền Tư Thần mới quay lưng rời đi đầy tiếc nuối, trong đầu vô thức không thể quên được cảnh tượng vừa rồi.   

      Cho đến nghe thấy tiếng xe ngựa rời đi, Tiêu Ngọc Ca thu lại dáng vẻ, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng vô cảm. Cảnh tượng trong mơ chính là lúc lâm chung ở kiếp trước, nỗi đau đó, dù trong giấc mơ, cũng khiến toàn thân nàng run rẩy: Tiền Tư Thần, sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến hắn nếm trải hết tất cả nỗi đau mà nàng đã phải chịu đựng ở kiếp trước!

         Đêm đó, nàng mặc kệ Thanh Lạc ngăn cản, dù bị trọng thương nặng nhưng vẫn lén ra khỏi phủ, thẳng tiến đến Thiên Cơ Các. Quả nhiên, Vô Hoan vừa thấy nàng liền trách mắng nàng thất hứa, suýt nữa lại muốn động thủ, cho đến khi thấy vết thương trên người nàng, mới bỏ qua cho nàng.

       "Tiểu nha đầu, ngươi đúng là một kẻ si tình, vì một nam nhân mà ngay cả mạng cũng không cần." Lời của Vô Hoan không biết là khen hay chê. Tiêu Ngọc Ca cười lạnh: "Không ngờ đường đường là các chủ Thiên Cơ Các cũng biết tán gẫu."

        Vô Hoan chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Ngươi bị thương nặng như vậy, còn có thể châm cứu được không?"

        "Yên tâm đi, tay nghề của ta luôn rất tốt!" Tiêu Ngọc Ca vừa nói vừa lấy ra những cây kim bạc xếp thành hàng.

     Quá trình diễn ra rất suôn sẻ.

    Trước khi rời đi, Vô Hoan nằm nghiêng trên giường, tay chống mặt, vẻ mặt ung dung nói: "Tiểu nha đầu, ngày mai là lần thứ ba rồi, nếu không có hiệu quả, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức, nếu có hiệu quả, ta cũng sẽ giữ đúng lời hứa. Nhưng bây giờ ngươi bị thương nặng như vậy, còn có thể chịu được nỗi đau đó không?"

       "Có thể!" Tiêu Ngọc Ca gần như không cần suy nghĩ mà trả lời.

         Câu trả lời đơn giản và dứt khoát này khiến Vô Hoan một lần nữa nhìn nàng với con mắt khác, đột nhiên cảm thấy tò mò về cô gái nhỏ trước mặt. Đáng lẽ ở tuổi này phải ngây thơ trong sáng, nhưng rốt cuộc là trải qua những gì, mới khiến nàng trở nên như vậy. 

        "Minh Dạ, âm thầm hộ tống nàng ấy về."  Tiêu Ngọc Ca vừa rời đi, Vô Hoan liền ra lệnh cho Minh Dạ đi theo, hắn tự cho mình một lý do rất phù hợp, chỉ là không muốn Tiêu Ngọc Ca lại thất hẹn vào ngày mai.

        Sáng sớm hôm sau, Tiền Tư Thần đã lại xuất hiện ở phủ thừa tướng. Chỉ là lần này, hắn không phải đến tìm Tiêu Ngọc Phù, mà là đến tìm Tiêu Ngọc Ca. Đêm qua  gần như là bị mất ngủ, trong đầu cứ luẩn quẩn hình ảnh ngày hôm đó, đợi mãi đến khi trời sáng, xin phép phụ huynh xong liền vội vã đến phủ thừa tướng, chỉ là muốn được trò chuyện thêm với Tiêu Ngọc Ca.

       Nhưng Tiêu Ngọc Ca hoàn toàn không muốn gặp hắn bởi tối nay nàng phải đến Thiên Cơ Các, nên còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, không có thời gian để ý đến Tiền Tư Thần, vì vậy, nàng bảo Thanh Lạc từ chối, lý do là nàng không khỏe, vết thương còn đang cần hồi phục nên không muốn gặp ai hết.

          Bị từ chối trước cửa, tâm trạng Tiền Tư Thần vô cùng chán nản, hắn không hiểu, nàng bình thường luôn vui vẻ chào đón hắn, sao bỗng nhiên lại như biến thành người khác, không lẽ Ca Nhi như này là đang giận hắn sao?

           "Tư Thần ca ca!" Tiêu Ngọc Phù nghe nói Tiền Tư Thần sáng sớm đã đến phủ, tưởng hắn đến tìm mình, liền trang điểm kĩ càng rồi chạy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play