Cuối cùng, Tiền Tư Thần khó khăn lắm mới dỗ được Tiêu Ngọc Phù, rồi đích thân đưa nàng ta về phủ tướng quân, vốn định quay về ngay, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại xoay hướng đi tới viện của Tiêu Ngọc Ca, đúng lúc nhìn thấy Thanh Lạc đang cầm áo choàng đi về phía gốc cây.
Hóa ra, Tiêu Ngọc Ca đang ngủ dưới gốc cây Hợp Hoan.
“Thái tử điện hạ!” Thanh Lạc ngẩng đầu lên thì thấy Tiền Tư Thần đang đi tới, vội vàng cúi người hành lễ.
“Suỵt! Im lặng.” Tiền Tư Thần ra hiệu cho Thanh Lạc đừng phát ra tiếng, rồi lấy áo choàng từ tay Thanh Lạc, sau đó đi chậm rãi nhẹ nhàng về phía gốc cây, thấy vậy Thanh Lạc cũng biết điều mà lui xuống.
Khung cảnh tĩnh lặng, bất chợt một cơn gió thổi qua, những cánh hoa hợp hoan trên cây rơi lảo đảo, Tiêu Ngọc Ca mặc một chiếc váy mỏng màu hồng trắng, được trang trí bằng những cánh hoa nho nhỏ bao quanh, nhưng nàng vẫn đang ngủ, gương mặt điềm tĩnh và xinh đẹp, như một tiểu tinh linh nhỏ bé, cảnh tượng này khiến Tư Thần nhìn đến thất thần.
Hắn cẩn thận đắp áo choàng lên người nàng, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm nàng tỉnh giấc, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, lặng lẽ ngắm nhìn Tiêu Ngọc Ca. Trước đây trong ánh mắt, suy nghĩ của hắn chỉ có một mình Tiêu Ngọc Phù vì vậy mà chưa bao giờ chú ý đến nhóc con nghịch ngợm tùy tiện này cũng đã lớn, hơn nữa còn trở nên vô cùng xinh đẹp đi?
Một cánh hoa hợp hoan lảo đảo rơi xuống cánh mũi nàng, trong giấc mơ nàng theo bản năng nhăn mặt lại, Tiền Tư Thần vội vàng đưa tay lấy cánh hoa đi nhưng vô tình chạm vào môi nàng, cảm giác mềm mại lan tỏa khắp cơ thể, ngực như muốn nổ tung, hắn bị cảm giác xa lạ này làm hoảng loạn, lồng ngực đập thình thịch.
Đột nhiên, nàng dường như đang mơ thấy ác mộng, lông mày dần nhíu chặt, ngay cả tay cũng nắm chặt áo choàng, có vẻ đó là ác mộng rất khủng khiếp!
“Ca nhi! Ca nhi!”
Tiền Tư Thần lay người nàng, vội vàng muốn gọi nàng tỉnh dậy.
Tiêu Ngọc Ca kinh hoàng vung vẫy tay, dưới tiếng gọi của Tiền Tư Thần liền tỉnh giấc. Khi nàng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là Tiền Tư Thần ngồi bên cạnh, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn giết chết hắn!
"Ca nhi, đừng sợ! Chỉ là mơ thôi mà!" Tiền Tư Thần ngay lập tức ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Tiêu Ngọc Ca dựa vào ngực hắn, dần dần lấy lại bình tĩnh. Vừa rồi nàng lại mơ thấy những cảnh tượng cuối đời mình ở kiếp trước, nỗi đau đó, dù là trong giấc mơ, vẫn khiến nàng toàn thân run rẩy không ngừng. Kẻ thù đang ở ngay trước mặt, nhưng nàng hận không thể giết hắn ngay lập tức ! Tiêu Ngọc Ca nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố nén trong lòng.
"Ca nhi muội đã mơ thấy gì mà khủng khiếp vậy? Nhìn muội ra nhiều mồ hôi quá." Tiền Tư Thần vừa nói vừa cẩn thận dùng tay áo của mình lau mồ hôi trên trán nàng.
"Không nhớ rõ, chỉ là rất đáng sợ..." Tiêu Ngọc Ca lắc đầu, lấy tay đẩy hắn ra, đứng dậy: "Tư Thần ca ca, trời đã không còn sớm, huynh cũng nên về rồi, muộn sẽ không an toàn trên đường." Nàng sợ nhìn thêm hắn một cái, sẽ không thể kiềm chế mà giết Tiền Tư Thần. Nàng không phải lo lắng cho hắn, chỉ là không muốn hắn ta chết dễ dàng như vậy.
"Ca nhi..." Không biết vì sao, Tiền Tư Thần bỗng nhiên rất muốn ở lại thêm chút nữa để bên nàng.
Tiêu Ngọc Ca quay đầu lại mỉm cười: "Thần ca ca, hẹn gặp lại!"
"Ngày mai gặp."
Tiền Tư Thần có chút thất vọng đành rời đi. Đến cổng, hắn vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại nhìn Tiêu Ngọc Ca. Bất chợt đôi chân hắn như bị đinh đóng chặt, không thể bước đi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dưới gốc cây hợp hoan, nàng như một tiểu tiên nữ đứng giữa cơn mưa hoa, những cánh hoa nghịch ngợm rơi trên đôi vai trắng như ngọc của nàng. Nàng cúi đầu thổi nhẹ, ngắm nhìn những cánh hoa bay đi, bất giác nàng nở một nụ cười mê người...