Tô Nghi trở lại trong văn phòng, Hứa Nhược Tinh đang uống trà, hôm nay bận rộn một ngày, cơm trưa cũng chưa kịp cùng Tô Nghi ăn, vẫn là ở trong phòng hội nghị cùng phòng pháp vụ ăn.
"Có thể đi rồi."
Hứa Nhược Tinh còn bưng ly thẫn thờ, Tô Nghi ngồi xổm trước mặt: "Hứa tổng?"
Hai người ở riêng với nhau mà gọi như vậy, không khỏi có chút ý vị trêu chọc.
Hứa Nhược Tinh hoàn hồn, nhìn về phía Tô Nghi, mím môi: "Xong rồi sao?"
Tô Nghi gật đầu: "Ừm, vừa mới ký tên, chuẩn bị kiện."
"Cũng được, Thế Nguyên bên kia còn không có câu trả lời cho chúng ta, chị định mau chóng giải quyết chuyện này, không thể chậm trễ bên phía Thế Nguyên."
"Trong thời gian ngắn, kiện tụng sợ là không xong được."
"Không phải xem kiện tụng, là xem chứng cứ."
Hai người đưa lên cho Thế Nguyên chứng cứ, đủ để chứng minh bản thiết kế là của SX và Hoài Hải sao chép thiết kế của họ. Thế Nguyên chỉ cần điều tra rõ ràng trước khi diễn ra show diễn thời trang, sẽ để công ty tiếp tục tham gia show diễn.
Còn về Hoài Hải, hiện tại sợ là loạn thành một mớ khó gỡ.
Cô rất rõ ràng Cừ tổng lúc này muốn hẹn cô làm gì, giải quyết riêng, nhưng nếu cô đã nhẫn nhịn chờ đến Hoài Hải đi đăng ký bản quyền, liền không nghĩ sẽ giải quyết riêng.
"Em đi thông báo cho Thẩm Như Tuyết."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, kéo cô ấy ngồi ở bên người, mùi hương hoa nhàn nhạt trên người Tô Nghi giờ phút này đánh úp lại, là mùi hương quen thuộc lại trầm mê, cô thực sự rất thích.
Tô Nghi nghiêng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, thấy giữa mày mệt mỏi, vươn tay sờ lên trán người kia.
Hứa Nhược Tinh dừng một chút, nói: "Tô Nghi, có chuyện... chị muốn nói với em."
Giọng nói Tô Nghi nhàn nhạt: "Sao vậy ạ?"
Cô nhìn về phía di động, vẫn là thẳng thắn: "Bà ngoại gọi điện thoại cho em."
"Làm sao..."
"Ba em đi tìm bà ngoại nên chị đã gọi điện thoại cho mẹ em."
Sắc mặt Tô Nghi khẽ biến, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Vốn dĩ muốn giấu đi chuyện này, cô biết Tô Nghi đã chịu tổn thương do Tô Trường Hòa mang đến rất nhiều, cũng biết phản ứng tâm lý ứng kích của em ấy chính là do Tô Trường Hòa tạo thành.
Cô không muốn Tô Nghi lại bởi chuyện của Tô Trường Hòa mà phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Nhưng cô cũng không muốn giấu giếm Tô Nghi.
Thời gian giống như trở lại ngày đó, cô nói với Bùi Y Nhiên bệnh tình của Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh cúi đầu: "Thực xin lỗi, chị không nên tự tiện.."
Tô Nghi im im, đánh gãy lời cô nói: "Không sao, dù sao em cũng sẽ không đi."
Gương mặt Tô Nghi căng thẳng, đồng tử hơi co lại, nắm chặt tay, chỉ là một cái tên, làm Tô Nghi toàn thân lộ ra hơi thở không thoải mái.
Hứa Nhược Tinh ôm cô ấy ở trong ngực: "Chúng ta không đi."
Tô Nghi vòng tay ôm eo, hương vị ấm áp lại quen thuộc, gắt gao ôm chặt: "Trước kia đi học viết văn, giáo viên có cho chị viết về cha mẹ không?"
"Thường xuyên."
"Chúng em cũng có, em có lần viết bọn họ dẫn em đi công viên chơi, mua kem em thích nhất, ngồi trên ngựa gỗ... Em viết rất nhiều, cô giáo lấy bài của em làm văn mẫu để đọc lên trước lớp, các bạn học cười vang, chị biết vì cái gì không?"
Hứa Nhược Tinh trầm mặc.
"Bởi vì bọn họ đều biết, đây là giả. Bọn họ sau lưng gọi em là kẻ lừa đảo, nói em thích nói dối, cho nên cha mẹ mới không cần em."
Hứa Nhược Tinh đau lòng không thôi: "Tô Nghi."
"Thật ra em cũng không để bụng bọn họ gọi em là cái gì." Tô Nghi đôi mắt ửng đỏ: "Em chỉ là muốn cùng cha mẹ đi ra ngoài chơi một lần mà thôi."
"Lần sau, chị cùng em đi chơi."
Tô Nghi muốn cười, cười rất khó coi, chớp chớp mắt, đáy mắt ướt át dần dần áp xuống: "Đi thôi, chúng ta không phải nói đi thăm Lê Thần sao?"
Ánh mắt Hứa Nhược Tinh lo lắng, đến khi lên xe, Tô Nghi ngồi ở ghế phụ, sau khi lên xe cô không khỏi nói: "Đai an toàn."
Tô Nghi không để ý, cũng không đáp lời, vẫn luôn đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ.
"Tô Nghi?"
Giọng nói rất lớn nhưng Tô Nghi không phản ứng, hốc mắt Hứa Nhược Tinh chợt phiếm hồng, cô cúi đầu kéo đai an toàn cho Tô Nghi.
Tô Nghi quay đầu, Hứa Nhược Tinh không nói chuyện, nhìn cô ấy cười cười.
Tô Nghi cũng cười cười.
Xe lái ra khỏi công ty, bên tai Tô Nghi có tiếng vang, buông ra bàn tay nắm chặt, cúi đầu xem di động. Bà ngoại gọi cho cô ba cuộc điện thoại, Tô Trường Hòa hôm nay gọi tám cuộc, nhiều hơn cả số cuộc gọi của những năm trước kia. Cô lướt màn hình, nhìn đến tin nhắn Tô Trường Hòa gửi tới cho cô.
"Tô Nghi, chúng ta nói chuyện."
"Tô Nghi, con hiện tại không định trả lời điện thoại của ba sao?"
"Tô Nghi, trả lời điện thoại."
Giọng điệu ra lệnh cường ngạnh, thái độ ngang ngược gia trưởng.
Ký ức tán loạn, trước kia cùng Tô Trường Hòa nói chuyện, hắn cũng luôn là thái độ như vậy: "Ba không rảnh, tìm mẹ con đi."
Trước kia cô chỉ cảm thấy ủy khuất, khó chịu, sẽ trốn ở góc phòng khóc, cùng hiện tại, không giống nhau.
Tô Nghi quay đầu nhìn sang Hứa Nhược Tinh: "Em muốn đi đến nhà bà ngoại."
Hứa Nhược Tinh nghi hoặc ừm một tiếng.
"Chúng ta đi đến nhà bà ngoại trước được không?"
Giọng nói chắc chắn, vẻ mặt bình tĩnh, Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, dừng một chút: "Ừm cũng được."
Xe rẽ sang, vào một con đường khác, Tô Nghi không mở miệng nữa, Hứa Nhược Tinh cũng không hỏi, trong xe hiếm khi được im lặng đến vậy.
Bên ngoài sắc trời đen kịt, gió đêm thổi đến ngọn cây lắc lư, Tô Nghi trước mắt xẹt qua từng hình ảnh, cô nhắm mắt, đầu hơi hơi đau.
Đến cửa nhà bà ngoại, một chiếc xe hơi màu đỏ, một chiếc màu đen, biển số xe như là khắc vào ngực cô, mỗi một con số đều nhớ rõ ràng như vậy. Cô xuống xe, bên người Hứa Nhược Tinh khẽ nói: "Muốn đi vào không?"
"Cũng muốn nói rõ ràng."
"Chị đi cùng em."
Tô Nghi khóe mắt đỏ ửng, trong mắt nước mắt nhộn nhạo, đón đèn đường, tỏa sáng.
Hứa Nhược Tinh nghiêng người, vươn tay sờ sờ lên gương mặt Tô Nghi, lòng bàn tay phủi qua môi Tô Nghi, mềm mại, ấm áp.
Tô Nghi lấy lại tinh thần.
Hai người vào phòng khách.
Bà ngoại ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy Tô Nghi trở về còn sửng sốt một hồi, tuổi lớn, phản ứng không nhanh như vậy.
Tô Nghi kêu: "Bà ngoại." Hứa Nhược Tinh cũng theo sát gọi một câu.
"Đã trở lại." Bà ngoại nhìn hai người: "Mẹ con cũng đã trở lại."
Tô Nghi gật đầu: "Bọn họ đâu ạ?"
Bà ngoại nhìn về phía phòng, cửa khép lại, nhưng mơ hồ có thể nghe được một chút âm thanh, là âm thanh của cãi vã. Thời gian từng chút nhảy về rất nhiều năm trước, chỉ cần Bùi Y Nhiên cùng Tô Trường Hòa ở nhà, luôn là những cuộc cãi vã đếm không hết.
"Tô Trường Hòa, anh rốt cuộc có ý gì?"