Bên tai Tô Nghi là tiếng Tô Trường Hòa rít gào, hắn gào rống: "Con điên rồi! Tô Nghi con đang làm gì?" Nói còn muốn xông lên.
Hứa Nhược Tinh đứng ở bên cạnh Tô Nghi, giương mắt lạnh lùng xem hắn, tựa hồ chỉ cần hắn động một chút, hậu quả không phải hắn có thể chịu nổi.
Bùi Y Nhiên cũng đứng ở bên cạnh Tô Nghi, khẽ nâng mắt, ánh mắt lạnh lẽo.
Tô Trường Hòa hùng hùng hổ hổ, Tô Nghi thì bình tĩnh nhìn hắn.
Chưa bao giờ có nghĩ tới, cô lại có một ngày hy vọng chính mình bị điếc.
Nhưng lúc mong bệnh tái phát nhất, vẫn có thể nghe thấy Tô Trường Hòa nói những lời rống giận, giống như bị người xé mở ra lớp ngụy trang cuối cùng, vẻ mặt xấu xí đó Tô Nghi không muốn nhìn thêm.
Hứa Nhược Tinh đỡ Tô Nghi: "Chúng ta đi ra ngoài."
Tô Trường Hòa nhìn Tô Nghi đi phía trước một bước muốn chặn lại.
Hứa Nhược Tinh đứng ở trước mặt hắn, mặt lạnh, ánh mắt nặng nề: "Tô luật sư, tự trọng!"
Hai chữ như sấm rền, ở bên tai Tô Trường Hòa nổ tung, hắn không dám tin tưởng nhìn Hứa Nhược Tinh, chỉ cùng Tô Nghi kết hôn vậy mà đều dám răn dạy hắn?
Hắn lạnh lùng mở miệng: "Hứa tổng, tôi muốn cùng Tô Nghi nói đôi câu."
"Em ấy không muốn nói với ông."
"Con như thế nào...."
"Cút đi!" Tô Nghi rốt cuộc là không nhẫn được nữa, nhìn về phía Tô Trường Hòa, hận ý qua đi là bình tĩnh vô biên, lạnh lùng nói: "Cút đi."
Tô Trường Hòa thay đổi sắc mặt.
Bùi Y Nhiên châm chọc: "Tô luật sư, muốn tôi mời anh đi sao?"
Ngay cả bà ngoại cũng mang ánh mắt oán hận hắn, một phòng, không ai nguyện ý bố thí một ánh mắt bình thản cho hắn.
Tô Trường Hòa cắn răng, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Trên mặt vết bàn tay rõ ràng, trước khi lên xe hắn nhìn gương, khóe môi bị đánh vỡ, hơi xuất huyết.
Hắn dùng tay phủi đi, mắng một câu rời đi nơi này.
Bà ngoại bưng nước cho Tô Nghi.
Cúi đầu, đôi tay cầm ly, đầu ngón tay lạnh thấu tim, cô không khóc không làm ầm lên, nghe xong những lời đó dường như cái gì cũng không nghe được nữa, không có phản ứng gì.
Càng là khác thường, càng là làm người lo lắng, bà ngoại đứng bên cạnh Tô Nghi: "Tiểu Nghi, buổi tối có ngủ lại đây không?"
Tô Nghi nhìn bà, lắc đầu: "Con còn phải đến nhà bạn nữa."
Lúc này còn nghĩ đến Lê Thần, hốc mắt Hứa Nhược Tinh nóng lên, cô nhấp môi, vừa quay đầu đã thấy Bùi Y Nhiên.
Bùi Y Nhiên đang nhìn Tô Nghi, vẻ mặt không hề bình tĩnh như trước kia, nhưng cảm xúc cũng không dao động lớn, nghe được Tô Nghi nói đi đến chỗ bạn, bà rũ mắt, liếc sang chỗ khác.
Phòng khách có chút an tĩnh, Tô Nghi uống xong chén nước đứng dậy: "Chúng con đi trước."
Bà ngoại vẫn rất lo lắng: "Tiểu Nghi...."
Tô Nghi nhìn bà, nói: "Chờ cuối tuần con cùng Nhược Tinh trở về ăn cơm với bà."
"Ừm thế hai đứa đi cẩn thận."
Ánh mắt Tô Nghi từ trên người bà ngoại chuyển qua trên người Bùi Y Nhiên, lại không mở miệng, cuối cùng gật đầu một cái, xoay người lên xe.
Hứa Nhược Tinh cũng lập tức theo sau, nghe được phía sau Bùi Y Nhiên nói: "Hãy chăm sóc con bé!"
Cô dừng lại, quay đầu.
"Phiền con."
"Không phiền."
Tô Nghi là vợ của cô, chăm sóc Tô Nghi là việc cần làm, chính là từ nơi Bùi Y Nhiên nghe thấy câu nói như thế, làm tâm trạng Hứa Nhược Tinh thực phức tạp, cô cúi đầu lên xe.
"Nếu em không muốn qua đó, để chị nói một tiếng với Lê Thần."
"Không sao."
Trong xe tối om, đèn đường ngẫu nhiên chiếu tiến vào, không đến mức sáng ngời, nhưng đôi mắt Tô Nghi cực kỳ trong trẻo: "Thật sự không sao."
Hứa Nhược Tinh dừng xe lại bên đường, duỗi tay bắt lấy tay Tô Nghi.
Tô Nghi một lần một lần lặp lại: "Em thật sự không sao đâu."
Cô không nói chuyện, cởi bỏ đai an toàn, ôm Tô Nghi.
Gục ở trong lòng ngực cô, Tô Nghi trước sau lặp lại câu nói kia.
Hứa Nhược Tinh nghe đến đau lòng: "Tô Nghi, em muốn khóc liền khóc đi, không cần chịu đựng."
Tô Nghi nghe được lời này cảm giác yên lòng, dựa vào trên người Hứa Nhược Tinh, vươn tay ôm, giống như ôm cây gỗ cuối cùng nổi trên mặt nước, động tác vô cùng mềm nhẹ, thật cẩn thận.
Cô kéo tay Tô Nghi ôm càng chặt hơn một ít cho em ấy cảm giác được an tâm hơn.
Giọng nói Tô Nghi nặng nề: "Như vậy cũng tốt."
"Tô Nghi..."
"Như vậy em cũng có thể biết, em đã được sinh ra như thế nào."
Không phải bởi vì thích, không phải bởi vì bọn họ yêu nhau, chỉ là bởi vì Tô Trường Hòa muốn lợi dụng cô kiềm chế Bùi Y Nhiên.
Hứa Nhược Tinh vuốt ve mái tóc cô ấy, Tô Nghi tiếp tục nói: "Cũng tốt."
Hứa Nhược Tinh nghi hoặc ừ một tiếng.
"Cũng tốt, mẹ em cũng không phải người tốt gì cả."
Nghe như là lời oán giận, lại không có ý oán trách, ngược lại có cảm giác thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Em trước kia vẫn luôn không thể hiểu được, nguyên nhân gì khiến bọn họ gặp mặt liền cãi nhau? Cũng không thể hiểu được, nguyên nhân gì mà họ lại dùng thái độ ấy đối xử với em?"
Hiện tại hình như là đã hiểu được.
Một người vốn dĩ không yêu, sinh cô chỉ là coi như quân cờ lợi dụng.
Một người coi cô là sự sỉ nhục, chính mình bị lừa gạt, chứng nhân cho ngu muội của quá khứ.
Tô Nghi cười cười.
Nói một câu: "Cũng tốt."
"Em không phải."
Tô Nghi ngẩng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, ở trong mắt chị ấy nhìn đến yêu quý cùng đau lòng. Cô thấy chóp mũi đau xót, chỉ có Hứa Nhược Tinh nói cô không phải, với ánh mắt cùng giọng điệu nghiêm túc như thế.
Hứa Nhược Tinh hôn cô, lặp lại: "Tô Nghi, em không phải."
Đèn đường chiếu không tới bên trong xe nhưng Tô Nghi vẫn thấy rất rõ đôi mắt Hứa Nhược Tinh, cô chớp chớp mắt, gục ở trong lòng ngực đối phương.
Hứa Nhược Tinh không mở miệng nữa, trong xe có âm nhạc chậm rãi, mãi cho đến thật lâu sau, xe mới một lần nữa khởi động.
Đến dưới nhà Lê Thần, Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu, đèn nhà không bật, thông báo cho Tô Nghi: "Tới rồi."
Tô Nghi trang điểm xong xuôi, sắc mặt như cũ tái nhợt, nhưng do tối đèn, nhìn không rõ lắm, đi đại sảnh lại rất rõ ràng.
Nhà Lê Thần là khóa điện tử, mật mã Hứa Nhược Tinh biết, không trực tiếp mở cửa, mà trước gõ gõ, vẫn luôn không ai đáp lại, gọi điện thoại cho Lê Thần nghe được bên kia đầu dây nói: "Trực tiếp vào đi."
Hứa Nhược Tinh mở cửa, cùng Tô Nghi đi vào đi, mở ra đèn phòng khách trông rất sạch sẽ ngăn nắp, Lê Thần từ trong phòng đi ra, nhìn đến hai người: "Vào ngồi đi, uống cái gì?"