Tô Trường Hòa gọi hai cuộc điện thoại cho Tô Nghi, cũng không thấy bắt máy, hắn nhăn mày lại.

Cừ tổng cùng phó tổng đều đang nhìn hắn, Tô Trường Hòa cắn răng nói: "Có lẽ đang họp, trễ chút tôi lại liên hệ."

Cừ tổng gật đầu: "Liên hệ hẹn gặp mặt."

Tô Trường Hòa đồng ý, đi ra văn phòng gọi cuộc thứ ba cho Tô Nghi.

Nhìn màn hình di động lập loè, Tô Nghi trầm mặc, từ trước luôn hy vọng có thể nhìn thấy cuộc gọi hiện lên tên của ba mẹ. 

Hồi đi học, cô vô cùng chờ mong, mỗi lần thi cử đều đứng đầu trường, như vậy sẽ có lý do gọi điện thoại cho Bùi Y Nhiên với Tô Trường Hòa.

Bùi Y Nhiên sẽ nói: "Rất tuyệt, con có muốn tặng quà gì không?"

Tô Trường Hòa cũng không nhẹ không nặng khen một câu, nhưng bọn họ vẫn im bặt không nhắc tới chuyện gặp mặt cô.

Sau này chậm rãi học được nhẫn nại, chịu đựng không liên hệ bọn họ, nhưng mỗi lần bà ngoại gọi điện thoại, cô luôn yên lặng chờ mong. Khi mua di động chuyện đầu tiên chính là lưu số điện thoại của ba mẹ, ghi chú ba mẹ. Sau này tức giận, xóa đi, lại lần nữa ghi chú, lại sau đó... chỉ còn có một cái tên.

Cô một mình biểu diễn vai hề, ở một nơi cha mẹ cũng không quan tâm, dùng hết sức bình sinh mà biểu diễn.

Hiện tại Tô Trường Hòa chủ động gọi điện thoại, cô cảm thấy không phải vui mừng mà là bình tĩnh lạnh nhạt, trái tim sẽ không còn đập quá nhanh, sẽ không bởi vì Tô Trường Hòa chủ động liên hệ mà vui sướng.

Cùng Bùi Y Nhiên so sánh, chờ mong của cô dành cho ông ta thấp hơn nhiều, nhưng nếu như nói rằng không có một chút xúc động, cũng là giả.

Tô Nghi nói với Hứa Nhược Tinh: "Em đi phòng vệ sinh."

Đi phòng vệ sinh, rửa cái mặt, bình tĩnh một chút.

Hứa Nhược Tinh gật đầu, dõi theo bóng dáng Tô Nghi biến mất ở cửa, quay đầu nhìn sang điện thoại của Tô Nghi vẫn luôn rung động. Lật qua liền thấy màn hình lập loè tên người, rũ mắt vài giây, lại thả điện thoại lại.

Tô Nghi từ phòng vệ sinh ra tới gặp phải Văn Liễu.

Văn Liễu đứng ở bên cạnh Bùi Y Nhiên, không biết nói gì đó, sắc mặt Văn Liễu tái nhợt, đối diện ánh mắt của Tô Nghi, xuất hiện một loại không biết là cảm thấy thẹn hay là cảm giác không thể đối mặt.

Thật ra Tô Nghi vẫn luôn giữ vẻ lãnh đạm, chỉ là nhìn lướt qua Văn Liễu lập tức thu hồi tầm mắt.

Bùi Y Nhiên cũng nhìn đến cô: "Tô Nghi."

Tô Nghi đứng ở cách đó không xa, quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt, trong ánh mắt không có cảm xúc dao động.

"Muốn cùng Tô tổng giám nói một tiếng, tôi phải đi rồi."

Cô gật đầu, nhìn qua chỗ Văn Liễu, đáp: "Ừm."

Bùi Y Nhiên không ở lại lâu liền rời khỏi phòng thiết kế.

Văn Liễu sắc mặt càng khó coi, thân thể phát run, cô ta cho rằng Tô Nghi sẽ tức giận làm ầm lên, hoặc là châm chọc vài câu, hoặc trách mắng một trận, rốt cuộc như bây giờ tất cả do một tay cô ta tạo nên.

Tô Nghi cũng không nói chuyện gì, chỉ là nhàn nhạt mở miệng: "Về văn phòng đi."

Nói xong quay đầu rời đi.

Văn Liễu nhìn bóng dáng Tô Nghi ngây ra.

Thật vất vả trở lại trong văn phòng, các đồng nghiệp liên tiếp hỏi: "Văn Liễu, vừa mới cô bị Bùi luật sư tìm sao?"

"Đúng vậy em cũng thấy được." Tổ trưởng hỏi: "Chuyện gì thế?"

Văn Liễu nhìn đôi mắt đồng nghiệp, nói: "Em bị sao chép."

Trong văn phòng tuôn ra ồ một tiếng, bắt đầu đối với Hoài Hải chửi rủa, kíp nổ khiến mâu thuẫn giữa hai công ty cho tới nay hoàn toàn nổ tung.

Lúc Triệu Tam biết chuyện này, ở Hoài Hải, đồng nghiệp trong phòng thiết kế đều đã biết.

Úc Tử An cũng vừa nhận được tin tức, so với việc các thành viên căm giận bất mãn, cô lại có chút đứng ngồi không yên. 

Bản thảo thiết kế là cô tự mình lựa chọn từng trang một, nhưng phó tổng sát giờ mới nhét vào thêm một tờ. Nói là thiết kế của tổ một, bởi vì quá ưu tú, đặc cách cho vào bản thảo thiết kế lần này đi tham dự show diễn. Cô thực không vui, phó tổng lại nói: "Tôi hiện tại muốn chút ít quyền lợi này cũng không có sao? Chuyện nhét thêm bản thảo vào cũng cần phải xin cô đồng ý mới được à?"

Cô đương nhiên không thể từ chối, thân phận địa vị gò bó, hắn là phó tổng, mà chính mình chỉ là một người phụ trách nho nhỏ.

Nhưng người phụ trách, sự kiện lần này, lại là người đầu tiên phải đứng ra đón sóng chịu gió.

Đồng nghiệp tổ một ầm ĩ: "Ai sao chép tác phẩm SX?"

"Thật không phải S X sao chép của chúng ta sao? Nếu là chúng ta sao chép tác phẩm của SX, như thế nào chúng ta lại được nằm trong danh sách tham dự show diễn, mà hủy bỏ tư cách của SX?"

Hỏi hay, Úc Tử An cũng muốn biết, cô để trợ lý đi hỏi thăm, thuận tiện lấy ra tác phẩm sao chép cho cô xem. Cô ngồi ở trong văn phòng, nhìn tác phẩm phó tổng nhét vào, cùng những tác phẩm đã thiết kế trước đó của Văn Liễu so sánh với nhau, hai mắt tối sầm.

Cô hỏi trợ lý: "Cừ tổng còn ở văn phòng sao?"

"Cừ tổng vừa mới đi ra ngoài."

Úc Tử An xoa bóp đầu, từng đợt phát đau. Trước kia Tô Nghi ở công ty, tất cả tâm tư của cô đều nhào vào thiết kế, nghĩ như thế nào có thể vượt qua tác phẩm của đối phương. Hiện tại nhìn đầy đất lông gà vỏ tỏi, cô đột nhiên cảm thấy phòng thiết kế ngày trước, mới là thuần túy.

Ít nhất mỗi người đều muốn nâng cao năng lực của chính mình, mà không phải như hiện tại đường ngang ngõ tắt.

Úc Tử An xua xua tay: "Đi ra ngoài đi."

Trợ lý đi ra nhìn đến tổ trưởng tổ một, tổ ba cùng tổ bốn đi phòng hợp, ngẩng đầu xem một cái, trong phòng hội nghị có phó tổng.

Lần này mở họp không kêu Úc Tử An đi sao?

Hay là, từ bỏ Úc Tử An?

Muốn cô ấy phải chịu trách nhiệm về vụ việc lần này?

Nếu đẩy một người ra tới phụ trách, vậy tất nhiên sẽ không đẩy phó tổng, cho dù là phó tổng chỉ thị chuyện này, cũng không có khả năng đẩy hắn ra chịu tội, chỉ có thể đẩy Úc Tử An ra.

Trợ lý thở dài, cảm thấy phòng thiết kế này, lại muốn thay đổi nhân sự rồi.

Hoài Hải bên trong loạn thành một đoàn, loạn đến trong giới cũng nghe được tin tức, thảo luận chuyện này. Khởi điểm chỉ là một cái tin đồn nho nhỏ, sau đó làm ầm lên. Ngay từ đầu nói là SX sao chép Hoài Hải bị phát hiện, hủy bỏ tư cách tham dự show diễn. Hiện tại lại nói Hoài Hải sao chép SX, còn dùng quan hệ để đè ép tin tức lan đến gần mọi người.

Thế Nguyên không thể không ra mặt cho thấy lập trường, công bố đang điều tra, tạm thời không lộ ra.

Lời thanh minh ra tới, ngay cả người không ở trong giới đều đã biết, dù cho ở trong ngành nào, sao chép tác phẩm người khác là hành vi không thể chấp nhận. Mà Hoài Hải mấy năm nay làm nhiều việc ác, bị từng người bóc ra tới, thêm mắm thêm muối, chờ bộ phận xã giao của Hoài Hải ra mặt áp xuống thì tin tức đã theo internet lan tràn khắp nơi.

SX cũng bị xông vào ngọn sóng lần này.

Chỉ là so sánh với tiếng xấu của Hoài Hải, SX thì tốt hơn rất nhiều, còn có nhà thiết kế tự do chủ động giúp SX nói chuyện: "Bạn tôi làm ở SX, lúc từ chức ở công ty trước, bị công ty trước lừa một vố, thiếu chút nữa muốn tự sát, vẫn là SX giúp lấy lại công bằng cho cô ấy."

"Tôi giống như biết được bạn của cô là ai."

"Thực sự có chuyện như vậy?"



"Tôi đi xem án kiện SX với Hoài Hải, hẳn là chuyện này đi."

Hoài Hải cùng SX bởi vì chuyện gì mà kiện cáo lẫn nhau, ở trong giới mọi người biết, nhưng ngoài giới không phải thực hiểu biết, bị internet lan truyền thành sóng triều, nháy mắt hot dần lên.

Mấy năm nay SX khá nổi, nhãn hiệu ở trong lòng đại chúng cũng có ấn tượng bước đầu, hiện tại thường xuyên được đề cập đến, người muốn hiểu biết ngày càng nhiều.

Hứa Nhược Tinh buổi chiều mở họp, giám đốc bộ tiêu thụ giám đốc vui mừng thông báo: "Hôm nay trên mạng lượng đặt hàng tăng lên bốn lần, chúng ta phải nắm chắc cơ hội bổ sung hàng."

Cô gật đầu.

"Hứa tổng, chúng ta có cần nhân cơ hội này đẩy mạnh sản phẩm mới không?"

Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn, lắc đầu: "Cứ theo lẽ thường."

Hai công ty không được bàn luận bao lâu đã bị Hoài Hải áp xuống, chỉ là trên mạng vẫn như cũ có thể nhìn đến, danh tiếng Hoài Hải trong một thoáng suy sụp rất nhiều.

Cừ tổng ngồi ở trong văn phòng, nghe được trợ lý báo cáo: "Trên mạng người chống lại rất nhiều, tuy nhiên đều là tạm thời, bộ tuyên truyền hình ảnh đã chuẩn bị ra tay."

"Hứa Nhược Tinh vẫn không đồng ý gặp mặt sao?" Cừ tổng ngồi trước bàn làm việc, màn hình là tư liệu về Hứa Nhược Tinh, cái nhãn hiệu này hắn vẫn luôn chướng mắt, vậy mà có thể làm nên sóng gió lớn như hiện tại.

Nói không có chuẩn bị, ai tin?

Cho rằng Hứa Nhược Tinh là một con cừu có thể mặc hắn uốn năn, không nghĩ tới là sói đội lốt cừu, dã tâm thật sự rất lớn.

Cừ tổng lúc này mới phát hiện chính mình trước kia vẫn luôn nhìn lầm rồi, trợ lý nói: "Hứa tổng bên kia vẫn là không có tin tức." Nói xong nhìn về phía Cừ tổng: "Thế Nguyên vừa mới báo cho chúng ta biết danh sách tham dự show diễn thời trang."

Cừ tổng mặt âm u.

"Tô Trường Hòa đâu?"

"Tô luật sư còn đang họp."

Hắn gật đầu, tay vừa nhấc, ý bảo trợ lý ra ngoài.

Trợ lý đi ra văn phòng, xuống lầu đụng tới Tô Trường Hòa, Tô Trường Hòa vẫn luôn cau mày, trợ lý nhỏ giọng hỏi: "Tô luật sư, có thể liên hệ được Hứa tổng chưa?"

Tô Trường Hòa liếc hắn một cái: "Sẽ liên hệ được."

Lấy ra di động lại gọi điện thoại cho Tô Nghi, điện thoại vẫn không có bắt máy, hắn ngắt máy, nghĩ nghĩ, quay người đi ra ngoài, rất nhanh ngồi lên chiếc xe màu đen, rời đi Hoài Hải.

Tô Nghi cũng họp cả một buổi trưa, trên mạng phân tranh vẫn là phải chú ý, tuy nhiên rất ít tin tức bất lợi cho SX, đại bộ phận đều là chống lại Hoài Hải, cô thả lỏng, hội nghị kết thúc liền trở lại văn phòng.

Hứa Nhược Tinh ngồi ở trên sô pha, nhìn đến cô trở về cong môi cười: "Lại đây uống ly trà."

Tô Nghi đi qua, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Liên hệ được với Lê Thần chưa?"

"Liên hệ được, chị định tan làm đi xem." Cô nhìn về phía Tô Nghi: "Chị và em cùng nhau."

Tô Nghi cười cười: "Dạ."

Cầm lấy cái ly trên tay Hứa Nhược Tinh, Tô Nghi uống vào hai ngụm, ngoài cửa trợ lý kêu: "Tô tổng giám!"

"Em đi ra ngoài một chút."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, Tô Nghi bước nhanh ra ngoài cùng trợ lý rời đi, một lát sau, di động vang lên, là di động của Tô Nghi.

Từ trên bàn trà cầm di động đi tới cửa, nhìn quanh không thấy Tô Nghi, cũng không biết đi nơi nào, thấy trên màn hình lập loè tên bà ngoại mới nhận điện thoại.

Tô Trường Hòa ngồi ở trong nhà bà ngoại, nơi này từ sau khi Tô Nghi kết hôn, hắn không tới thêm một lần nào.

Bà ngoại rót nước cho hắn, cũng không nói lời nào, bà không thích Tô Trường Hòa, nhưng có không thích thì hắn dù sao cũng là ba của Tô Nghi.

"Anh tìm Tiểu Nghi...." Bà ngoại lời nói mới nói một nửa, cửa có tiếng động, xe dừng lại bên ngoài, bà đứng dậy, vẻ mặt rõ ràng vui mừng hơn một ít, nhìn về phía ngoài cửa, nói: "Tiểu Nghi đã trở lại."

Tô Trường Hòa hai ba bước ra tới cửa, không đợi bên ngoài có người gõ cửa, chủ động mở cửa, đứng ở ngoài cửa lại không phải Tô Nghi.

Bùi Y Nhiên lạnh lạnh liếc hắn một cái, châm chọc: "Tô luật sự thực sự có thời gian quá ha, như thế nào tới nhà của tôi?"

Sắc mặt Tô Trường Hòa đột biến, nhíu mày: "Như thế nào lại là cô?"

"Như thế nào không phải tôi?" Bùi Y Nhiên nói: "Anh bước vào chính là nhà tôi, muốn gặp chính là con của tôi!" 

Khí thế áp xuống tới, ánh mắt lạnh như ba thước băng: "Tô Trường Hòa, anh đã được tôi đồng ý hay chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play