Dân làng nhìn thấy người vừa đến thì bọn họ lập tức cúi đầu. Người đàn ông vừa dùng búa đập vỡ máy quay cũng cung kính gọi một tiếng “bà bà”.
Cố Chi Tang hơi nheo đôi mắt phượng của mình, đánh giá cẩn thận bà cụ đang mặc trang phục dân tộc, đeo trang sức vàng bạc kia.
Bà cụ này thấp bé và hơi còng, chống một cây gậy gỗ, đi về phía này.
Làn da trên khuôn mặt của bà ta khô héo giống như vỏ cây, một đầu toàn tóc bạc đủ để nói cho mọi người biết tuổi tác của bà ta.
Điều khiến Cố Chi Tang để ý nhất là cô không thể nhìn ra được Mệnh Cách và số mệnh trên khuôn mặt của bà cụ này, hẳn là đã dùng một thủ đoạn huyền học nào đó để che giấu đi.
Đó là một “Vu Sư*”.
(*Vu Sư là những người thời xưa chuyên hành nghề cầu đảo, bói toán, chiêm tinh và dùng dược liệu để cầu phúc trừ tai, chữa trị bệnh tật cho con người. Bên nước ngoài, vu sư còn hay được gọi là phù thủy.)
Người đàn ông kia vẫn còn khá kích động, anh ta chỉ tay vào những người trong tổ chương trình rồi ồn ào nói gì đó bằng giọng địa phương.
Nhưng sau đó, anh ta lại bị bà cụ kia đập cây gậy gỗ xuống đất rồi lớn tiếng quát: “Anh còn muốn quát tháo sao, chẳng lẽ muốn chậm trễ giờ lành à?!”
Bà cụ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn mọi người trong tổ chương trình, sau đó chuyển sang nói bằng tiếng phổ thông: “Không phải mấy người muốn quay chương trình gì đó sao? Vào đi.”
Lý Thành Hà rất muốn chất vấn bà cụ về vấn đề bồi thường cho máy quay phim bị hư hỏng nhưng khi nhìn về phía các dân làng xung quanh thì ông ấy đành ngậm ngùi nuốt cay đắng xuống.
Khán giả trong phòng livestream cũng vì cảnh tượng vừa rồi mà nổ tung:
[Thật quá dọa người. Không có lý do gì tự nhiên xông lên đập phá, ngộ nhỡ đánh người khác bị thương thì làm sao bây giờ? Sao tổ chương trình lại chọn một địa điểm như vậy chứ!]
[Người trong thôn này khiến cho tôi có cảm giác cực kỳ không tốt. Đúng là mấy người không biết lý lẽ xuất thân từ vùng khỉ ho cò gáy!]
[Lầu trên đừng có tùy tiện công kích người khác. Quê tôi cũng ở vùng núi bên các tỉnh thành phía Nam đây. Không phải tất cả những người vùng núi đều như vậy. Hơn nữa, tôi đã cố gắng lắng nghe tiếng địa phương của bọn họ và cũng có thể hiểu được một chút. Bọn họ cho rằng những người ngoài như tổ chương trình đi vào trong thôn sẽ mang đến vận xui và tai nạn gì đó cho ngôi làng. Máy quay phim ở trong mắt bọn họ cũng là một điềm xấu gì đó. Cho nên bọn họ mới kích động như vậy.]
[…]
Mặc dù, bà cụ kia cũng đã nói mọi người trong đoàn làm phim có thể tùy ý đi loanh quanh nhưng trải qua chuyện vừa rồi thì cho dù là nhân viên công tác hay là các thí sinh đều cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng.
Người dẫn chương trình Đại Lưu nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Đã xảy ra một chút việc ngoài ý muốn nhưng chúng tôi đã liên lạc được với trưởng thôn bà bà ở nơi này.”
Lúc này, đã gần bảy giờ tối, phía chân trời chỉ còn lại một chút ánh sáng mờ ảo ấm áp. Ngôi làng miền núi cổ xưa đã được bao phủ bởi một bóng râm yên tĩnh và tối tăm. Không biết từ lúc nào, dân làng đã bắt đầu thắp sáng từng ngọn đuốc một trong thôn.
Trưởng thôn bà bà mím môi, lạnh lùng nói: “Hôm nay, trong thôn chúng tôi sẽ tổ chức một nghi lễ quan trọng để cầu phúc, đây cũng là truyền thống trong thôn Bà Thức chúng tôi.”
“Mấy người có thể ở bên cạnh nhìn nhưng tuyệt đối không được to tiếng quấy rầy đến nghi lễ cầu phúc, cũng không được hỏi đông hỏi tây.”
Lý Thành Hà lập tức lên tiếng đồng ý, cũng nói lại cho các nhân viên khác cùng các thí sinh.
Vừa đến bảy giờ, mọi người trong thôn đều bước ra khỏi nhà, trong tay cầm một ngọn đuốc và đi đến bãi đất trống ở giữa thôn.
Trưởng thôn bà bà mặc một chiếc áo khoác màu đỏ sậm, trên đầu cài một bộ trang sức bằng bạc khá nặng. Bà ta cầm một cái bát trong tay, bên trong bát không biết là máu của động vật gì.
Dưới sự hỗ trợ của hai người đứng bên cạnh, bà ta run rẩy quỳ rạp trên mặt đất và bắt đầu vẽ bùa xuống đất bằng máu trong bát. Một đám ký hiệu kỳ lạ và cổ quái hiện ra dưới ánh lửa bập bùng, nhìn có vẻ cực kỳ thần bí.
Sau khi vẽ xong, bà ta lại vuốt dọc ngực mình và nhắm mắt lại không ngừng lẩm bẩm.
Thí sinh muốn dùng tiền để mua một người dẫn đường chỉ anh ta đến ngôi làng này là một nhà giàu đời thứ hai. Anh ta không có bản lĩnh huyền học hay là giao tiếp với linh hồn gì cả.
Chuyện tham gia vào chương trình này chỉ là do anh ta cảm thấy chơi khá vui, nghĩ rằng tiết mục này chỉ dàn dựng theo kịch bản mà thôi, nên cũng không che giấu việc bản thân muốn mua đáp án.
Nhưng từ sau khi vào trong ngôi làng này thì sắc mặt của anh ta chưa trở về được trạng thái bình thường.
Lúc này, anh ta cũng nhẹ giọng nói thầm: “Nơi này quá quỷ dị, tôi cảm thấy những dân làng ở đây đều rất nguy hiểm. Chúng ta có thể rời khỏi chỗ này được không?!”