Khán giả theo dõi livestream cũng sợ hãi nhưng đồng thời cũng khá tò mò.
Bỗng nhiên, bà cụ kia cao giọng hét lên, bắt đầu hát một bài ca dao hiến tế mà bọn họ nghe không hiểu. Ngay sau đó, dưới ánh lửa, có một số dân làng đã bế bốn đứa trẻ nằm trong tã lót đến, tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non liên tục vang lên.
Bọn họ lần lượt đặt bốn đứa trẻ ở vị trí trung tâm của bãi đất trống. Sau đó, bà cụ bắt đầu loạng choạng lắc liên tục bàn tay thô ráp và héo úa của mình, giống như đang ban phát sức mạnh chúc phúc lên trên người mấy đứa trẻ.
Cố Chi Tang đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy những khuôn mặt nhỏ nhắn kia nổi bật dưới ánh lửa bập bùng.
Những đứa trẻ này hẳn là mới sinh ra không lâu, có đứa mập mạp đã mở to mắt nhìn ngó xung quanh. Nhưng trong đó cũng có một đứa trẻ đặc biệt nhỏ, vừa nhìn là biết vừa sinh ra chưa được mấy ngày.
Cô không hề lo lắng đề phòng giống như những người khác bởi vì cô có thể nghe hiểu bài ca dao hiến tế mà bà cụ kia đang hát.
Đây là một bài hát hiến tế dùng để thờ cúng, cầu nguyện nhằm mục đích được ban phước lành từ thần linh, lưu truyền từ thời cổ xưa, cũng không phải là một nghi thức hại người gì đó.
Vu Sư già này đang cầu nguyện Sơn Thần, mong rằng thần linh có thể bảo vệ người dân trong thôn.
Đối với những người bên ngoài như Nhĩ Oa, bọn họ cho rằng người dân trong thôn này đã bị Sơn Thần vứt bỏ.
Nhưng mà, đối với những người trong ngôi làng này thì hiển nhiên bọn họ không nghĩ như vậy. Bọn họ thành kính thờ phụng Sơn Thần, cho rằng Sơn Thần sẽ ban cho bọn họ sự phù hộ và phúc trạch.
Chẳng qua từ ngữ trong bài ca dao có hơi kỳ quái. Bọn họ không cầu nguyện cho những đứa trẻ này học tập giỏi giang, sống lâu trăm tuổi, mà chỉ cầu nguyện cho bọn trẻ sẽ lớn lên khỏe mạnh, trở thành những con dân trung thành với núi lớn.
Trong lòng cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kết hợp với tướng mặt kỳ lạ của dân làng, thái độ căng thẳng khi có người ngoài đến thì trong đầu của cô hiện lên một ý tưởng cực kỳ rợn người.
Cố gắng đè nén sự suy đoán ở trong lòng, vẻ mặt của Cố Chi Tang có chút nghiêm trọng.
Lễ cầu nguyện chúc phúc cũng không diễn ra quá lâu, chỉ hơn mười phút sau đã kết thúc rồi. Bốn đứa trẻ được bế ra làm lễ đã chép miệng ngủ thiếp đi và được cha mẹ chúng cực kỳ đội ơn ôm trở về.
Trong hội trường lớn nhất trong thôn, ngoại trừ đuốc và đèn dầu được đốt lên thì trong nhà chỉ có một bóng đèn mờ trên đầu được thắp sáng bằng điện.
Ngoại trừ thí sinh và các nhân viên công tác, trong hội trường còn có trưởng thôn bà bà đang ngồi ở vị trí chủ sự. Xung quanh bà ta có một số người đàn ông và phụ nữ trong thôn đi cùng.
Bọn họ đang dùng ánh mắt cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm mọi người trong tổ chương trình.
Bà Vu Sư già đã cởi bộ trang sức bạc trên đầu xuống, trên người vẫn còn đang mặc trang phục của buổi lễ hiến tế.
Bà ta nói chuyện với giọng cực kỳ không kiên nhẫn: “Mấy người đến khi nào mới có thể quay chụp xong?”
Nụ cười của người dẫn chương trình Đại Lưu đã trở nên rất miễn cưỡng. Anh ấy cảm thấy cả đời này cũng chưa từng trải qua thời điểm nào kỳ quái như bây giờ:
“Chào buổi tối tất cả các bạn khán giả theo dõi chương trình. Sau khi trải qua một đêm quan sát thì cả chín vị thí sinh đã có được khám phá riêng của bản thân.”
“Bây giờ là thời gian công bố đáp án chính xác. Rốt cuộc, trong ngôi làng bí ẩn này đã xảy ra chuyện gì? Có cất giấu những bí mật như thế nào? Chúng tôi đã mời đến trưởng thôn bà bà để kiểm tra xem, các câu trả lời của mỗi thí sinh có đúng hay không.”
Ngay sau đó, một tấm bảng đen được đẩy ra, câu trả lời của từng thí sinh sẽ được công bố lần lượt.
Tuy rằng bầu không khí khá nghiêm trọng và kỳ lạ, nhưng việc tạo ra sự hồi hộp thì vẫn không thể thiếu. Lần này, tổ đạo diễn không công bố các câu trả lời cùng lúc mà là tiết lộ từng người một.
Căn cứ vào sự mâu thuẫn trong đáp án của Cố Chi Tang và Tuân Dĩ Khuynh ở tập trước, tổ đạo diễn còn cực kỳ gây sự, sắp xếp thứ tự công bố câu trả lời của hai người thành một người ở vị trí đầu tiên, một người ở vị trí cuối cùng.
Bảng trả lời của Tuân Dĩ Khuynh được mở ra đầu tiên, trên đó viết:
[Rồng sinh ở cửa hiểm, số mệnh đã tận, là nơi Đại Hung. Những người sống lâu dài ở đây sẽ bị tổn thương tinh thần và sức khỏe, cảm xúc thường xuyên không ổn định, dễ trầm cảm.]