Trong phòng ngủ tối tăm và lạnh lẽo, rèm ở cửa sổ đều được kéo kín mít không lọt chút ánh sáng nào vào trong. Gương trang điểm và những đồ vật làm bằng thủy tinh khác đều bị đập vỡ, trên đất tràn đầy các mảnh kính vỡ vụn.

Một nữ sinh ôm mặt, tóc dài rối rung che khuất cả khuôn mặt. Cô ta dường như có chút vấn đề về thần kinh, luôn mồm lẩm bẩm: “Đây không phải là khuôn mặt của tôi… Đây không phải!”

Trong bóng tối, khuôn mặt của cô ta cực kỳ đáng sợ. Một nửa khuôn mặt có thể mơ hồ nhìn ra được là gương mặt của một người trẻ tuổi với các đường nét khá mờ nhạt.

Nhưng mà, trên một nửa khác, làn da bên nửa khuôn mặt đó lại sần sùi nhăn nheo, khô khốc giống như đang đeo một lớp mặt nạ bằng vỏ cây vậy.

Đây đúng là Tôn Vân – người đã bị phản phệ sau khi tà thuật hoán đổi Mệnh Cách bị phá giải.

Gương mặt của cô ta đã biến đổi một cách đột ngột trở thành như bây giờ.

Lúc đó, cả nhà bọn họ đang ngồi xung quanh bàn ăn để ăn cơm. Cha mẹ Tôn còn đang bàn bạc với nhau rằng sẽ bảo trưởng lão Trần nghĩ một cách khác để tìm cho con trai nhà mình một thân thể mới. Để cho anh ta có thể đoạt xá* chiếm xác.

(*Đoạt Xá là hình thức một linh hồn mạnh mẽ hơn chiếm đoạt thân xác của một linh hồn yếu hơn, thân xác đó phải có độ phù hợp cao với linh hồn mạnh mẽ kia.)

Tôn Vân thì đang nhắn tin trò chuyện với vị giáo thảo kia. Ngay lúc đó, cô ta đột nhiên cảm thấy hai má nóng rát như bị bỏng nên lập tức kêu gào thảm thiết che kín mặt mình lại.

Mẹ Tôn nhìn vào khuôn mặt của cô ta rồi hét lên một tiếng, vẻ mặt hoảng sợ: “Con, mặt của con?!”

Bọn họ thấy chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một nửa khuôn mặt của Tôn Vân đã bị chảy xệ xuống như bị cái gì đó làm cho tan chảy, nhìn cực kỳ khiếp người.

Lúc này, tất cả bọn họ đều ý thức được rằng, chắc chắn bên trưởng lão Trần đã xảy ra vấn đề rồi.

“Tiểu Thắng nhất định đã xảy ra chuyện rồi. Họ Trần kia không phải là do ông tìm đến sao? Ông mau nghĩ cách đi tìm đi!”

Mẹ Tôn đập vào người cha Tôn vài cái, giọng nói sắc bén: “Con trai của tôi đã khổ sở như vậy rồi, nếu không tìm về được thì tôi cũng không muốn sống nữa!”

Trong nhà họ Tôn lập tức gà bay chó sủa. Nhưng mà, cha mẹ Tôn lại hoàn toàn không rảnh quan tâm đến khuôn mặt của Tôn Vân, bọn họ chỉ vội vàng ra ngoài để đi tìm con trai Tôn Thắng của mình.

Tôn Vân cực kỳ suy sụp nhìn vào những biến đổi trên khuôn mặt của mình. Cô ta đã gào thét rồi đập vỡ tất cả gương trong nhà mình, sau đó tự nhốt bản thân trong phòng riêng.

“Trở về đi… Trở lại như ban đầu đi, nhanh lên!!” Cô ta điên cuồng xoa bóp khuôn mặt của mình.

Sau đó, cô ta bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, cuống quýt lấy điện thoại di động ra rồi nhắn tin cho cha mẹ mình: “Cha, cha tìm… tìm cho con một đại sư khác để đổi mệnh của con cho một người khác đi! Con không cần biến thành bộ dạng ma quỷ như thế này!”

Cô ta đang đắm chìm trong sự sụp đổ về cả thể xác lẫn tinh thần nên hoàn toàn không phát hiện ra nhiệt độ trong phòng mình đang càng ngày càng lạnh hơn. Ánh sáng trong phòng cũng càng ngày càng tối hơn.

Đợi đến khi cô ta lạnh đến mức run rẩy cả người và phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện ra làn da của mình đã đông lạnh đến mức nổi đầy da gà.

Trong phòng rất tối, đến mức vươn tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay của mình, trong lòng Tôn Vân bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Mẹ Vương? Mẹ Vương, tôi muốn uống nước!”

Người giúp việc không trả lời nên cô ta đành phải mò mẫm trong bóng đêm để bật đèn trên đầu giường.

Sau một âm thanh “lạch cạch” vang lên thì trong phòng rốt cuộc đã có ánh sáng. Nhưng đó không phải là ánh sáng vàng ấm, sáng sủa từ đèn chân không mà là một ánh sáng lạnh lẽo u tối như ánh trăng.

Tôn Vân bất ngờ phát hiện ra, hoàn cảnh xung quanh mình đã thay đổi.

Cô ta đang đứng trên tầng thượng của một tòa nhà dạy học, làn gió giật mạnh xung quanh mang theo sự rét lạnh run người và mặt trăng khuyết trên đầu giống như một cây cung đang nhắm thẳng vào cô ta.

Cô ta chỉ cần đi thêm hai bước nữa là có thể lập tức ngã thẳng xuống. Khi cô ta nhìn xuống bên dưới thì thấy một bãi máu lớn đã khô cạn trên mặt đất.

Tôn Vân nhớ ra, nơi con khốn Bành Xảo Nguyên kia tự sát chính là tòa nhà này!

Vào thời điểm đó, tình trạng thảm thương của thi thể Bành Xảo Nguyên cùng với bãi máu khô cạn trên mặt đất đã được những sinh viên khác chụp ảnh và đăng lên trên diễn đàn của trường học.

Tôn Vân nghĩ đến kinh nghiệm bị Lệ Quỷ quấn thân lúc trước, cộng thêm cô ta vốn dĩ đang có cảm xúc kích động nên lúc này phòng tuyến tâm lý của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ:

“Mày cho rằng mày có thể dọa tao sợ sao? Con khốn! Mẹ nó, trong nhà tao có rất nhiều tiền, có thể tìm được một đại sư tốt nhất để khiến cho mày hồn phi phách tán…”

“Vậy sao?”

Một âm thanh xa xôi âm u vang lên từ ngay sát sau tai của Tôn Vân, cô ta lập tức quay đầu lại thì đã đối diện với một khuôn mặt cực kỳ thảm thương và vặn vẹo.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play