Lúc này, Vu Đồng Thu đang nằm trên giường cũng đã ngồi dậy. Sau khi tu vi của trưởng lão Trần bị phế bỏ thì nguồn lực lượng từ tu vi của ông ta để hoán đổi Mệnh Cách tất nhiên cũng sẽ bị phá giải.

Những vận khí bị xói mòn và Mệnh Cách ban đầu đã được trả về thân thể của cô ấy. Sau đó, cô ấy cảm thấy trong lồng ngực đột nhiên rất ấm áp, cơ thể mỏi mệt và tay chân nặng nề mấy ngày qua đều đã có sức lực hơn nhiều.

Cô ấy đang thán phục trong lòng thì Hình Lan – người đi vào trong phòng khi nghe có tiếng động phát ra, liếc mắt nhìn cô ấy một cái rồi ngạc nhiên nói:

“Đồng Thu, khuôn mặt của em đã trở lại rồi!”

Cố Chi Tang ngẩng đầu lên: “Cô đến đúng lúc lắm, báo cảnh sát đi.”

“Hả?” Hình Lan ngẩn người: “Loại chuyện huyền học như này cũng có thể báo cảnh sát để giải quyết sao?”

“Đương nhiên không phải. Chúng ta báo cảnh sát bắt ông ta về tội tự tiện đột nhập vào nhà dân. Ai biết được ông già này lén la lén lút như vậy là muốn làm chuyện xấu gì?”

Nửa giờ sau, khi cảnh sát nhận được cuộc gọi tố cáo và đến nơi thì bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng như sau:

Trong phòng ngủ bừa bộn, có hai nghệ sĩ nữ nổi tiếng.

Một người là diễn viên có danh tiếng tuyệt vời, đang cầm gương không ngừng vuốt ve mặt mình. Còn một vị khác thì hình như thanh danh không được tốt lắm, đang ngồi trên một chiếc ghế trúc thổi nước trà.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, mọi người vừa vào phòng thì đã bị đông lạnh đến mức run rẩy. Người còn lại là một người phụ nữ mặc vest có vẻ rất giỏi giang.

Khi cô ấy nhìn thấy bọn họ đến thì lập tức nói:

“Sĩ quan cảnh sát, người này đã đột nhập vào nhà dân, có ý đồ bất chính với nghệ sĩ nhà tôi.”

“Đúng vậy, sĩ quan cảnh sát, chúng tôi rất sợ hãi.” Cố Chi Tang phụ họa với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Nhìn vào những vết máu đáng ngờ trên mặt đất và ông già đáng thương đang nằm bẹp bên cạnh, thì các sĩ quan cảnh sát: “…”

Đối với nguyên nhân vì sao ông già này lại xuất hiện ở trong phòng, vào phòng bằng cách nào, vì sao lại hộc máu thì có hỏi thế nào, ba người phụ nữ đều nói không biết.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể bắt người đàn ông kia về trước để tra hỏi.

Cảnh sát vừa đi ra khỏi căn phòng cũng không biết rằng, sở dĩ bọn họ cảm thấy xung quanh quá lạnh là bởi vì bọn họ không nhìn thấy trong phòng còn có hai con quỷ.

Tuy rằng, Lệ Quỷ Áo Đỏ - Bành Xảo Nguyên không đủ thực lực để đối đầu với Cố Chi Tang nhưng cô ấy mạnh hơn Tôn Thắng rất nhiều.

Cô ấy chỉ để lại cho Tôn Thắng một ngụm hồn khí, còn lại thì đã cắn nuốt gần hết một nửa hồn phách của anh ta.

Bành Xảo Nguyên: “Chị Tang, tên này thì làm sao bây giờ?”

Cố Chi Tang nhìn về phía Vu Đồng Thu: “Chị Thu, cô cảm thấy xử lý sao đây?”

“Tôi cũng không biết, tôi chỉ hận không thể giết chết anh ta. Nhưng mà, bây giờ anh ta đã chết, đã trở thành quỷ rồi.”

“Ai nói rằng quỷ thì không thể lại chết một lần nữa?”

Giọng nói của Cố Chi Tang cực kỳ bình tĩnh nhưng lại khiến cho Tôn Thắng vô cùng sợ hãi, run rẩy không ngừng. Nếu quỷ lại “tử vong” thì chắc chắn sẽ hồn phi phách tán!

Anh ta sụp đổ và bắt đầu cầu xin tha thứ: “Không, không, cô Vu à, tôi sai rồi, cô hãy tha thứ cho tôi đi! Chuyện đổi mệnh cũng không phải là do tôi đề nghị, là, là, là người trong nhà tôi làm không đúng!”

Tôn Thắng không ngừng sám hối, cầu xin tha thứ cho bản thân, tỏ vẻ cực kỳ đau đớn muốn được xóa tội. Nhưng Cố Chi Tang lại thờ ơ, hơn nữa sự cáu kỉnh và bực bội trong lòng cô lại càng ngày càng dâng cao.

Bởi vì, cô có thể nhìn thấy rõ linh hồn thối rữa của Tôn Thắng và cô biết rằng anh ta không thật lòng hối hận.

Trong tay anh ta, đã có một số mạng sống vô tội đã bị mất đi, còn có rất nhiều cô gái đã phải chịu số phận u ám vì gặp phải anh ta.

Đôi mắt của cô lạnh như băng, vươn tay ra kết ấn. Cô đã quyết định rồi.

Nhưng mà, đúng lúc này, cánh cửa Quỷ Môn Quan đen kịt bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, Tạ Tất An mặc áo trắng bước ra ngoài cùng với một luồng âm khí cuồn cuộn.

Nhìn thấy đôi tay đang kết ấn của Cố Chi Tang, ông ấy hơi dừng lại một chút rồi nói: “Cô muốn đánh tan hồn phách của nó à?”

“Nếu đúng thì như thế nào?”

“Không cần thiết.”

Tạ Tất An hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi đến đây là để truy nã nó, áp giải xuống mười tám tầng địa ngục. Chỉ dựa vào những hành động ác độc lúc còn sống của nó thì nó sẽ phải chịu khổ dưới Luyện Ngục ít nhất một nghìn năm. Sau nghìn năm đó, nó còn phải trải qua luân hồi, vào Súc Sinh Đạo mười lần nữa.”

Ông ấy cho rằng Cố Chi Tang không cần thiết phải nhiễm Nhân Quả vì một thứ như vậy.

Cố Chi Tang nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng ngay cả Súc Sinh Đạo thì tên này cũng không xứng bước vào. Trải qua một nghìn năm trong Luyện Ngục, sau mười lần luân hồi thì nó vẫn có thể bước lại vào trong Nhân Đạo.”

Bàn tay kết ấn của cô siết chặt hơn, ngay lập tức, hồn phách của Tôn Thắng kia vặn vẹo. Cũng không kịp phát ra tiếng kêu la thảm thiết nào, nó đã bị nổ tung thành các mảnh sáng trắng ngay trước mặt Bạch Vô Thường và tản ra trong không khí.

“Làm phiền sứ giả đã chạy không công một chuyến rồi. Còn con quỷ nhỏ này vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành. Sau ba ngày nữa, tôi sẽ tự mình dẫn nó xuống âm phủ.”

Đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Tạ Tất An, Cố Chi Tang không kiêu ngạo, không nịnh nọt, chắp tay nói một câu.

Đợi đến khi Quỷ Môn Quan biến mất, cô đi đến trước mặt Bành Xảo Nguyên đang bị dọa ngốc rồi quơ quơ tay: “Sửng sốt cái gì vậy, đi thôi, tôi dẫn cô đi hoàn thành tâm nguyện.”

Nói xong, cô chỉ tay, thu Bành Xảo Nguyên vào trong người giấy rồi biến mất ngay tại chỗ…



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play