Đôi mắt sung huyết, đỏ tươi như máu tràn đầy oán hận đang nhìn chằm chằm khiến cô ta bị dọa đến mức chân tay mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống từ trên nóc nhà.
Lần này, Tôn Vân rốt cuộc cũng biết cảm giác khi nhảy lầu là như thế nào. Loại cảm giác thống khổ, tuyệt vọng cùng với sự đau đớn khi bị dập nát xương cốt khiến cho cô ta khó có thể chịu đựng được.
Nhưng mà, ý thức của cô ta lại cực kỳ tỉnh táo, trơ mắt nhìn Bành Xảo Nguyên hóa thành Lệ Quỷ bay lại gần.
Bỗng nhiên, cô ta mở to hai mắt, hoảng sợ đến toàn thân run lẩy bẩy. Bởi vì, bên cạnh Bành Xảo Nguyên lục tục xuất hiện một vài bóng dáng trong suốt mà cô ta rất quen thuộc.
Người nhỏ tuổi nhất là một học sinh trung học cơ sở, người lớn tuổi nhất là một giúp việc tầm 40, 50 tuổi của nhà họ Tôn. Tất cả cái chết của bọn họ đều có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với Tôn Vân.
Khi điều tra được những chuyện này, Cố Chi Tang đã mở ra vài cánh cửa Quỷ Môn và triệu hồi tất cả những quỷ hồn chưa đi đầu thai lên trần gian, để cho chúng nó cùng nhau đến tính toán sổ sách với Tôn Vân.
Một cô gái có khuôn mặt trắng bệch, cả người ướt đẫm nhìn Tôn Vân với ánh mắt u oán: “Tôn Vân, cô không nhớ rõ tôi sao? Chỉ bởi vì tôi có thể trở thành vũ công chính của buổi biểu diễn mà cô thì không được nên chính cô đã đẩy tôi xuống hồ nước!”
“Tiểu thư Tôn Vân, tôi thật sự rất hận…”
“Không cần đến đây! Mấy người cút đi! Cút ngay đi!” Tôn Vân sụp đổ khóc lớn, nhưng cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những quỷ hồn tràn đầy oán hận kia xông thẳng về phía mình.
Đêm đó, hai vợ chồng nhà họ Tôn về nhà với vẻ mặt mệt mỏi và cáu kỉnh sau cuộc tìm kiếm không có kết quả gì. Khi vào trong nhà, bọn họ mới nhớ ra để quan tâm đến đứa con gái bị “hủy dung” vì bị phản phệ.
“Mẹ Vương, Vân Vân đâu?”
Mẹ Vương: “Sau khi hai người đi mất thì tiểu thư Tôn Vân đã nổi giận một trận. Cô ấy đập vỡ hết đồ đạc trong phòng nhưng lại không cho tôi đi vào dọn dẹp.”
Mẹ Tôn bực bội nói: “Thôi quên đi, để tôi đi vào xem con bé làm sao.”
Khi đi đến trước cửa phòng Tôn Vân, bà ta gõ cửa hai lần: “Vân Vân à, con ra ngoài đi. Mẹ nhìn thấy tin nhắn của con rồi. Cha con đang tìm một đại sư thích hợp để giải quyết chuyện của con.”
“Mẹ biết con đang tức giận nhưng hồn phách của anh trai con rất có thể đang gặp nguy hiểm nên cha mẹ mới sốt ruột rời đi như thế.”
Trong phòng vẫn im ắng, không có bất kỳ phản ứng nào. Vì vậy mẹ Tôn đã mở cửa bước vào: “Mẹ vào nhé.”
Một lát sau, một tiếng thét chói tai vang lên từ trong phòng Tôn Vân. Khi cha Tôn vội vã chạy đến thì ông ta nhìn thấy vợ mình đang gào khóc ôm con gái vào lòng.
“Vân Vân à, con đừng dọa mẹ!”
Ông ta nhìn thấy tình trạng nửa tốt nửa xấu của khuôn mặt con gái nhà mình. Nhưng điều này cũng có thể tạm bỏ qua, điều quan trọng nhất là hai mắt của Tôn Vân đang dại ra, miệng há to.
Tôn Vân hoàn toàn không hề phản ứng gì khi mẹ Tôn đang cố gắng lay tỉnh cô ta. Hiển nhiên, Tôn Vân đã bị si ngốc rồi.
Cha Tôn nắm chặt tay gầm lên: “Rốt cuộc là ai đã hãm hại nhà họ Tôn chúng ta như vậy?!”
Trong khi đó, Bành Xảo Nguyên – thủ phạm gây ra chuyện này đang nhập vào một người giấy màu đỏ. Cô ấy bắt chéo đôi chân không dài đến 5 cm của mình và ngồi trên vai Vu Đồng Thu để xem tivi.
Thù lớn đã báo xong, oán khí trong lòng cô ấy cũng đã tiêu tan hơn phân nửa. Mặc dù, Vu Đồng Thu và Hình Lan đều cảm thấy đáng tiếc vì cuộc đời của cô ấy quá ngắn ngủi nhưng cô ấy đã rất thỏa mãn rồi.
Khi thời gian ước hẹn ba ngày kết thúc, Bành Xảo Nguyên cũng không cần Cố Chi Tang thúc giục, tự động bay ra từ người giấy.
Cô ấy cúi người thật sâu để chào Cố Chi Tang rồi nói chuyện rất chân thành:
“Chị Tang, em thật sự không biết nên cảm ơn chị như thế nào. Nếu như không có chị thì em không những không thể báo thù được mà có khi còn bị nhà họ Tôn tìm người đến đánh cho hồn phi phách tán rồi.”
Vu Đồng Thu phụ họa: “Đúng vậy, Tang Tang à, tôi có thể sống đến hôm nay cũng là do nhờ có cô.”
Khuôn mặt của Cố Chi Tang lạnh nhạt nhưng giọng nói lại khá dịu dàng: “Còn có tâm niệm gì muốn làm nữa không?”
"Tôn Vân đã gặp quả báo, {tên ngốc} kia cũng phải nhập viện rồi. Em cũng không còn hận người nào khác nữa.”
Bành Xảo Nguyên nói “tên ngốc” kia chính là đang nói về giáo thảo cùng trường đã ẩu tả nói rằng cô ấy chính là hình mẫu lý tưởng của anh ta.
Tuy rằng, anh ta không trực tiếp bắt nạt cô ấy nhưng rõ ràng anh ta biết về tính cách cố chấp của Tôn Vân. Anh ta cũng biết rằng, bất kể là ai, chỉ cần là nữ sinh có một ít liên quan đến anh ta thì sẽ đều bị cô ta đánh chửi, không hề có ngoại lệ.
Vậy mà, anh ta còn công khai nói ra những lời như vậy, gián tiếp dẫn đến thảm kịch của cô ấy.