Tôn Thắng là con trai độc nhất của gia tộc họ Tôn, là bảo bối trong lòng vợ chồng nhà họ Tôn. Vốn dĩ bọn họ không thể chấp nhận được chuyện con trai duy nhất chết thảm.
Vì vậy, bây giờ con trai của bọn họ chỉ có một “nguyện vọng” nhỏ như thế thì bọn họ chắc chắn sẽ giúp con trai nhà mình toại nguyện.
Chỉ cần trả được giá đủ cao thì sẽ luôn có huyền sư đồng ý làm chuyện này.
Vị trưởng lão Trần này chính là một huyền sư được cha mẹ Tôn dùng tám mươi triệu để mời đến kết Âm Hôn cho con trai nhà mình.
“Trưởng lão Trần hành động nhanh lên, đừng để cho cô ta chạy mất!”
Nhìn sắc mặt của Tôn Thắng và người nhà họ Tôn, trưởng lão Trần cũng có chút khó chịu. Nếu không phải được trả tiền đủ nhiều thì ông ta cũng thật sự không muốn nhận làm mấy chuyện tồi tệ như này của nhà họ Tôn.
Người lớn trong nhà ác độc tàn nhẫn, con trai thì phạm pháp, con gái thì có nợ máu, còn trẻ mà đã bị Lệ Quỷ tìm đến trả thù… Cả gia đình này thật sự đã làm đủ mọi điều xấu xa!
Khi Tôn Vân bị Lệ Quỷ tìm đến báo thù thì người nhà họ Tôn hoàn toàn không hề cảm thấy con gái nhà mình đã làm sai. Bọn họ chỉ tập trung suy nghĩ xem nên diệt trừ Lệ Quỷ này như thế nào.
Mẹ Tôn đã nghĩ ra được một mưu kế ác độc. Bà ta nói rằng, dù sao nghệ sĩ nữ kết Âm Hôn với con trai nhà mình cũng sẽ phải chết.
Chẳng bằng trước tiên hãy hoán đổi Mệnh Cách của Tôn Vân với nghệ sĩ nữ đó, để cho con Lệ Quỷ “ác độc” kia đi tìm cô ấy báo thù. Như vậy thì cũng không khiến cho con trai nhà mình phải gánh sát nghiệt.
Chỉ có thể nói, gặp phải cả nhà họ Tôn này là do nghệ sĩ nữ kia cực kỳ xui xẻo.
Trưởng lão Trần vung tay lên thu Tôn Thắng vào trong tay áo, sau đó đi thẳng về phía có Âm Khế. Ông ta dán một lá bùa tàng hình lên người và rất thuận lợi đi vào trong khu dân cư.
Sau khi đi vào phòng ngủ chính của căn hộ thì ông ta nhìn thấy một người phụ nữ có sắc mặt xanh mét, trắng bệch, không hề nhúc nhích gì nằm trên giường.
Tôn Thắng bay ra từ trong tay áo của ông ta, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ: “Mẹ nó, khuôn mặt của cô ta sao lại biến thành bộ dạng quỷ quái này?!”
Trưởng lão Trần nghĩ thầm trong đầu, đây không phải là khuôn mặt của em gái nhà anh ta sao.
Nhưng cuối cùng, ông ta chỉ nói: “Thí chủ yên tâm, hoán đổi Mệnh Cách chỉ thay đổi khuôn mặt của thân thể này, hồn phách bị khóa bên trong của cô ta sẽ không bị thay đổi.”
“Vậy ông mau lôi cô ta ra ngoài đi.”
Trưởng lão Trần trả lời một tiếng, sau đó bắt đầu chụm ngón tay lại để thực hiện thuật pháp nhưng mà ông ta lại không thể lôi ra được hồn phách của Vu Đồng Thu, một đầu khác của Âm Khế hoàn toàn không có phản ứng gì.
Ông ta nhận ra tình hình có vẻ không ổn, trong lòng lập tức cảnh giác hơn.
Nhưng mà, chưa đợi ông ta có thể phản ứng kịp thì một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đã dọc theo Âm Khế, từ đầu bên Vu Đồng Thu xông thẳng vào thân thể của ông ta. Lực lượng này đã phá hủy thuật pháp vừa rồi và khiến ông ta bị phản phệ.
Trường lão Trần phun ra một ngụm máu tươi. Khuôn mặt của ông ta hiện lên vẻ sợ hãi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. Lúc này, ông ta mới phát hiện ra, trong phòng không biết từ khi nào đã xuất hiện một người phụ nữ!
Và bản thân ông ta từ đầu đến cuối hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của người phụ nữ này.
“Đạo hữu là ai? Người của Phong Uyên Quan đang làm việc, mong rằng đạo hữu đừng phá hỏng quy củ!”
“Quy củ sao?” Cố Chi Tang cười lạnh một tiếng: “Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa bao giờ nghe nói rằng Huyền Môn lại có loại quy củ nối giáo cho giặc, lạm dụng thuật số như vậy!”
“Thế mà ông lại còn là một nhân sĩ chính thức trong Huyền Môn. Từ bao giờ, Huyền Môn lại thu nhận cả mấy con chó, con mèo như thế.”
Tôn Thắng thấy tình hình không ổn nên nhanh như chớp muốn xuyên tường chạy trốn.
Cố Chi Tang hừ lạnh nói: “Quỷ nhỏ, cô đi ngăn cản nó đi.”
Một người giấy với khuôn mặt ngây thơ bay xuống từ đầu vai của cô, sau đó một bóng đen màu đỏ như máu lao ra từ người giấy đó rồi trực tiếp vồ lấy hồn thể của Tôn Thắng.
Bóng đen cắn xé hồn phách của anh ta, khiến cho trong phòng liên tục vang lên những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
Bởi vì quá phẫn nộ, Cố Chi Tang đã không nương tay, cô dùng cách thức nghiền áp cực kỳ mạnh mẽ đè nặng khiến trưởng lão Trần không thể thở nổi. Trong lòng của ông ta cực kỳ hoảng hốt.
Ông ta ôm ngực nhăn nhó, chịu đựng đau đớn nói một câu: “Đạo hữu, trong Huyền Môn cấm… các huyền sư tàn sát lẫn nhau. Cho dù lão đây có tội thì cũng nên giao cho bên Huyền Môn xử lý. Chẳng lẽ cô muốn, muốn khiêu chiến toàn bộ Huyền Môn hay sao!”
Vừa dứt lời, hai mắt của ông ta đột nhiên trừng lớn, thống khổ giãy giụa: “Không! Tu vi của tôi!”
Trưởng lão Trần hoàn toàn sụp đổ, hai mắt đỏ bừng.
Tu vi của ông ta đã bị Cố Chi Tang phế bỏ. Khuôn mặt có dáng vẻ năm mươi tuổi của ông ta đang nhanh chóng lão hóa. Và chuyện này chỉ là khởi đầu mà thôi.
Trước đây, ông ta đã dùng năng lực huyền học để làm một số pháp sự âm tà, xấu xa. Tất cả những ác quả kia sẽ phản phệ lại lên trên thân thể của ông ta.
“Khiêu chiến thì như thế nào?” Cố Chi Tang nhếch môi dưới lên: “Đã đến thời điểm cần phải chỉnh đốn lại Huyền Môn rồi.”