Ở một trường trung học phía Bắc thành phố Dung.

Một nhóm học sinh trung học trẻ trung đang chơi bóng trên sân.

Sau khi trận bóng kết thúc, một nữ sinh mặc một bộ đồng phục có vẻ đã được chỉnh sửa lại, khuôn mặt trang điểm nhẹ, ngượng ngùng cầm một chai nước đi đến bên cạnh một nam sinh thanh tú trong đám người vừa chơi bóng.

Nam sinh kia sửng sốt một chút, sau khi rối rắm nửa ngày thì cuối cùng vẫn vươn tay nhận lấy chai nước. Ngay lập tức, tất cả học sinh ở xung quanh đều la hét ầm ĩ.

Chờ sau khi nữ sinh rời đi thì các anh em bên cạnh lập tức đập vào bả vai của anh ta: “Tên nhóc này rốt cuộc đã thông suốt rồi sao? Thật ra, Tôn Vân kia cũng coi như một lòng si mê cậu đấy.”

“Hơn nữa, nhà của cô ấy cũng có tiền. Vừa rồi, tớ thấy hình như cô ấy còn trở nên xinh đẹp hơn trước khá nhiều. Đôi mắt của cô ấy trước đây có to tròn như vậy à?”

“Chắc là do trang điểm đấy, cái mũi cũng cao hơn…”

Nam sinh ấp úng chuyển sang đề tài nói chuyện khác và nắm chặt chai nước trong tay. Trong đầu của anh ta hiện ra hình ảnh của một cô gái tóc ngắn. Nhưng ngay lập tức, anh ta đã run rẩy lắc đầu, cố gắng quên đi những ký ức không vui kia.

Ở một lối đi nhỏ đằng sau dãy nhà dạy học, một số nữ sinh có trang điểm, còn dùng lô cuốn tóc thành những lọn lớn đang tụ tập tại đây.

“Chị Vân chắc sắp có chuyện tốt đấy, rốt cuộc cũng có thể hái được đóa hoa lạnh lùng, khó với kia rồi!”

“Không phải đang nói lời vô nghĩa hay sao. Trong nhà chị Vân vừa có tiền lại càng ngày càng xinh đẹp như vậy. Em thấy ngay cả danh hiệu hoa hậu giảng đường cũng phải thay đổi người đi. Ngày hôm qua, đứng nhìn chị từ xa thì em cảm thấy chị Vân có một chút giống như một nghệ sĩ nữ nổi tiếng… Là Vu Đồng Thu ấy!”

Một nữ sinh đứng ở trung tâm nhóm người, nãy giờ vẫn luôn hơi nhếch khóe môi nghe nịnh nọt thì bây giờ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt. Cô ta đẩy mạnh người nữ sinh vừa nịnh hót kia khiến người đó liên tục lùi về phía sau.

Tôn Vân: “Mẹ nó, mày nói chuyện kiểu gì thế?”

Người bên cạnh vội vàng nói: “Đúng vậy, khuôn mặt bị di chứng của Vu Đồng Thu kia đã được bê lên hot search rồi. Chị Vân căn bản không hề giống gì cô ta cả, đúng không?”

Nhưng mà, lời khen ngợi của cô ta cũng không hề khiến cho Tôn Vân vui vẻ hơn, trái lại còn bị Tôn Vân hung dữ trừng mắt liếc xéo một cái.

Tôn Vân cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Khi về đến nhà, cô ta cảm nhận được hơi thở rét lạnh trong nhà mình nên sợ run cả người, vội vàng chạy nhanh về phòng.

Cô ta liên tục soi gương nhiều lần. Khi nhìn thấy làn da trắng nõn, khuôn mặt môi hồng răng trắng trong gương thì trong lòng cô ta cũng có chút đắc ý.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Tôn Vân đi rửa mặt với đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ thì bỗng nhiên cô ta mở to hai mắt nhìn vào trong gương. Cô ta vuốt ve khuôn mặt của mình rồi lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ điên cuồng.

Cô ta chạy đến phòng khách: “Mẹ! Mẹ mau nhìn khuôn mặt của con này. Con trở nên xinh đẹp hơn rồi!”

Mẹ Tôn đang lẩm nhẩm thắp hương lên một chiếc kệ màu đen ở giữa phòng khách. Khi bà ta nhìn thấy khuôn mặt của Tôn Vân thì cũng cực kỳ mừng rỡ: “Khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi, chắc hẳn việc đó đã thành công rồi!”

Bà ta khẽ cắn vỡ đầu ngón tay của mình rồi nhỏ một ít máu vào trong tro hương còn đang cháy. Chẳng mấy chốc, một quỷ hồn có dáng dấp của một người đàn ông bay ra từ trong cái hộp đen được thờ phụng kia.

“Mẹ, con đã nghe được rồi. Mẹ mau đi gọi trưởng lão Trần đến đây đi!”

Quỷ hồn nhờ vào tà pháp để ở lại trần gian và vẫn luôn được cung phụng trong nhà họ Tôn này chính là hồn phách của Tôn Thắng.

Anh ta nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, dáng người không cao lớn lắm, có đôi mắt hình tam giác và sống mũi thấp.

Nhưng trong mắt của mẹ Tôn, anh ta là một đứa con vừa đẹp trai vừa khiến bà ta đau lòng: “Được, được, bây giờ mẹ sẽ lập tức gọi trưởng lão Trần đến!”

Trưởng lão Trần chính là vị huyền sư giúp Tôn Thắng kết Âm Hôn.

Sau khi ông ta đến và quan sát khuôn mặt hoàn toàn thay đổi của Tôn Vân thì lại bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán thêm một lần, rồi gật đầu nói:

“Mệnh Cách của thiên kim đã hoán đổi thành công. Từ nay về sau, con Lệ Quỷ kia sẽ không đến quấy rầy cô nữa.”

“Còn Âm Khế của công tử đã hiện lên rõ ràng hơn chứng tỏ sức sống của người kia đã bị chặt đứt. Bởi vì có thuật số của tôi đang giam cầm nên hồn phách của cô ta vẫn sẽ luôn bị nhốt trong thi thể, không thể tiến vào luân hồi được.”

Tôn Thắng nghe vậy nên đã cười nhe răng ra rồi nói: “Trưởng lão Trần, bây giờ chúng ta hãy đi bắt luôn hồn phách của cô ta đi!”

Khi còn sống, Tôn Thắng đã làm rất nhiều việc ác, là một người có tâm tư bất chính.

Sau khi chết, bởi vì không cam lòng nên hồn phách đã quanh quẩn trên trần gian. Tuy nhiên, lúc sau anh ta lại được cha mẹ gọi hồn về nhà và trở thành quỷ thì anh ta lại càng thêm như cá gặp nước.

Anh ta muốn cha mẹ Tôn phải tìm một người để kết Âm Hôn với mình, thậm chí còn chỉ thẳng tên, muốn Vu Đồng Thu.

Cho đến bây giờ, chỉ có Tôn Thắng chơi chán và vứt bỏ người khác chứ không bao giờ có ai dám cãi lời anh ta!

Nếu lúc còn sống, Vu Đồng Thu kia không nể mặt mũi của anh ta thì bây giờ anh ta sẽ khiến cô ấy dù đã chết vẫn phải làm trâu làm ngựa cho mình.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play