Cô ngẩng đầu lên chạm vào giữa hai đầu lông mày của Vu Đồng Thu, cất giọng lạnh lùng nói: “Quỷ nhỏ, ngươi mở to mắt ra nhìn kỹ xem, cô ấy có phải là Tôn Vân mà ngươi muốn tìm không?”
Sau khi cảm ứng được lực lượng của cô, “Khế Ấn” chôn sâu giữa hai đầu lông mày của Vu Đồng Thu hơi hiện ra lờ mờ, lập tức khiến cho khuôn mặt và Mệnh Cách của cô ấy càng thêm rõ ràng hơn.
Trên khuôn mặt của cô ấy, lại có hai gương mặt được xếp chồng lên nhau!
Một cơ thể có hai Mệnh Cách, một người có hai khuôn mặt.
Lúc này, con Lệ Quỷ Áo Đỏ kia cũng đã nhận ra điều gì đó. Vẻ mặt của nó sửng sốt và ngây dại, kết hợp với sự oán hận và vặn vẹo khiến cho nó càng thêm đáng thương.
Vu Đồng Thu cẩn thận gật đầu: “Tôi thật sự không phải là Tôn Vân. Tên của tôi là Vu Đồng Thu. Cô có xem phim truyền hình không? Bộ phim trinh thám chiếu ở năm trước chính là do tôi diễn đấy…”
Cố Chi Tang nới lỏng Linh Võng: “Bây giờ đã tin chưa? Có thể nói chuyện rồi sao?”
Nhưng mà, con Lệ Quỷ còn trẻ tuổi kia đến bây giờ vẫn chưa từng trải qua đả kích nào trầm trọng như vậy nên đã sụp đổ tinh thần.
Oán khí xung quanh hồn thể của nó sôi trào rồi lại dập tắt. Sau khi tắt đi lại vẫn tiếp tục quật cường muốn trào dâng, bộ dạng như còn muốn giãy giụa.
“Chỉ bằng một chút bản lĩnh này của ngươi mà còn muốn trả thù. Hơn nữa, báo thù mà ngay cả kẻ thù cũng tìm nhầm. Nói ra ngoài chắc không ai tin được ngươi là một Lệ Quỷ Áo Đỏ…”
Cố Chi Tang còn chưa dứt lười thì đột nhiên thấy con Lệ Quỷ kia trợn tròn mắt, oán khí xung quanh hồn thể của nó lập tức tắt ngóm, nó bắt đầu gào khóc dữ dội.
Cố Chi Tang: “???”
Mười phút sau, cô nhíu chặt lông mày và có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng khóc…”
Khi đã nhận ra bản thân tìm nhầm kẻ thù, Lệ Quỷ vừa xấu hổ vừa giận dữ không chấp nhận nổi.
Nó tự biết bản thân mình quá mất mặt nhưng lại bị người đứng đầu Huyền Môn – có linh hồn hơn ba trăm tuổi “già mà không đứng đắn”, “nhục nhã” hai câu.
Lúc nó tử vong thì chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi, lòng tự trọng vẫn còn rất mạnh mẽ. Hơn nữa, trong lòng nó cũng thấy uất ức nên không khỏi khóc rống lên.
Và vị ảnh hậu mặt lạnh nhưng rất mềm lòng thấy thế thì đã bắt đầu an ủi con Lệ Quỷ lúc trước thiếu chút nữa bóp chết chính mình: “Ai có thể nghĩ đến Tôn Văn kia lại gian xảo như vậy chứ. Cô ta đã lén lút thay đổi Mệnh Cách với tôi mà thần không biết, quỷ chẳng hay đấy.”
Lệ Quỷ: “Đúng vậy, tôi thực sự rất xin lỗi.”
Hình Lan – người được dán một lá bùa Thiên Nhãn cũng có thể nhìn thấy nó. Tâm trạng của cô ấy có chút phức tạp.
Khi rút đi vẻ dữ tợn và thù hận, con Lệ Quỷ kia ở trước mặt bọn họ cũng chỉ là một cô bé mà thôi, cũng không lớn hơn con gái của cô ấy bao nhiêu.
Cô ấy mở miệng hỏi: “Nhưng vì sao cô lại biến thành như vậy?”
Lệ Quỷ Áo Đỏ im lặng một lúc lâu, sau đó cuối cùng cũng kể về quá khứ của mình.
Khi còn sống, tên của cô ấy là Bành Xảo Nguyên, là một học sinh lớp 10 tại một trường trung học phổ thông ở phía Bắc thành phố Dung. Cô ấy giống như một nữ chính trong câu chuyện tiểu thuyết về thanh xuân trong vườn trường vậy.
Từ nhỏ, cô ấy đã mồ côi cha, sống cùng với mẹ. Tuy rằng, cuộc sống nghèo khó nhưng ngoại hình và năng lực học tập của cô ấy rất xuất sắc.
Khi lên trung học phổ thông, bởi vì điểm số khi thi vào trung học quá vượt trội nên cô ấy đã được vài trường trung học phổ thông tranh giành.
Với hoàn cảnh gia đình khó khăn, cô ấy cuối cùng đã lựa chọn một trường trung học phổ thông có đội ngũ giáo viên giỏi, nhưng danh tiếng thì không được tốt lắm.
Bởi vì khi học ở đây thì cô ấy sẽ được miễn toàn bộ học phí và tiền ăn ở, còn được cho thêm một khoản tiền thưởng, như vậy thì sẽ có thể giúp cho cuộc sống của mẹ cô ấy thoải mái hơn.
Trở thành một học sinh trung học phổ thông, Bành Xảo Nguyên chỉ muốn tập trung vào học tập. Cô ấy muốn thi đỗ vào một trường đại học tốt nhất để thay đổi số phận của mình.
Tuy nhiên, cây muốn lặng mà gió lại chẳng ngừng.
Sở dĩ danh tiếng của trường học đó không tốt là bởi vì bên trong có rất nhiều con cái của các gia đình giàu có không thích học tập.
Mỗi ngày, cuộc sống của bọn họ chỉ có chơi trộm điện thoại di động, hút thuốc và uống rượu, đương nhiên, cũng có cả yêu đương nữa.
Bởi vì có ngoại hình xinh đẹp nên Bành Xảo Nguyên đã bị một số học sinh nam trong lớp chú ý. Trong đó có một đàn anh lớp 11, là một giáo thảo* trong trường học. Anh ta đã miêu tả cô ấy là một nữ sinh trong sáng và tiến bộ, là hình mẫu lý tưởng của mình.
(*Giáo thảo: Chỉ người con trai đẹp nhất trường; cũng xuất sắc trong tất cả các mặt về học lực, thành tích, v.v…)
Sau đó, Tôn Vân đã tìm tới cô ấy.
Tôn Vân là một đàn chị học lớp 11. Trong trường học, tất cả mọi người đều biết Tôn Vân là con gái của một thương nhân giàu có ở thành phố Dung, cũng đều biết cô ta đã bày tỏ sự yêu thích cuồng nhiệt của mình với giáo thảo.
Cô ta từng tát một nữ sinh trước toàn trường khi cô ấy tỏ tình công khai với giáo thảo. Cô ta và hội chị em của mình là những người không ai trong trường dám trêu vào, bọn càng càng không hề sợ sự dạy bảo và trách mắng của giáo viên.
Bành Xảo Nguyên từng nghĩ rằng, cuộc sống trong trường học rất đơn giản. Nhưng sự thật đã chứng minh cho cô ấy thấy, nơi này không phải là một nơi chỉ cần học tập tốt là được.
Bởi vì, ở đây còn tồn tại bạo lực học đường.
Cô ấy bị chặn đánh trong nhà vệ sinh, bị nhục mạ, đánh đập và đe dọa. Trên khuôn mặt của cô ấy thường xuyên xuất hiện các vết thương.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, những video quay chụp cảnh bọn họ đánh chửi và làm nhục danh dự của cô ấy đã được lan truyền khắp trường.
Cô ấy bị người ta lấy ra trêu chọc, bị cô lập, đặt cho đủ loại biệt danh, bị lan truyền các loại tin đồn khó nghe và thậm chí còn xúc phạm cả mẹ của cô ấy…
Trong những lời nhục mạ và quấy nhiễu đó, thứ duy nhất có thể giúp cô ấy leo ra khỏi vũng bùn là thành tích học tập cũng bị tuột dốc không phanh. Điều này như một cọng rơm cuối cùng đè nặng lên người cô ấy.
Cô gái trẻ đã hoàn toàn sụp đổ và mất hy vọng vào cuộc sống.
Một đêm nọ, cô gái đã nhảy xuống từ mái nhà ký túc xá, mang theo tất cả tuyệt vọng và thống khổ của mình.
Cô ấy không biết làm thế nào để trả thù bọn họ, chỉ có thể lựa chọn chấm dứt sinh mệnh của bản thân để kết thúc nỗi đau đớn của mình.