Lệ Quỷ gào thét một tiếng cực kỳ vang dội rồi nhào tới. Vô số oán khí xông thẳng vào trong đống chăn kia, nhưng sau đó, nó lại phát hiện ra có chút không đúng lắm.
Nó dùng một tay xé nát cái chăn kia thì mới phát hiện ra người phụ nữ kia không hề nằm trong chăn!
Bên trong có đặt hai cái gối, một cái ở trên, một cái ở dưới. Trên mỗi cái gối có đặt một sợi tóc được gói trong một lá bùa. Hơi thở của kẻ thù mà nó cảm nhận được chính là từ những sợi tóc này!
Lệ Quỷ biết bị lừa gạt nên càng oán hận hơn. Nó đột nhiên nghiêng người tránh né nhưng vẫn bị một tấm lưới Linh Võng* khổng lồ chụp xuống đầu.
(*Linh Võng: lưới được dệt bằng linh lực.)
Thật sự có mai phục!
Cố Chi Tang – người đã dùng pháp quyết “Trận” để tàng hình trong phòng, lúc này cũng đã xuất hiện.
Cô đang ngồi yên ổn bên cạnh một cái bàn trong phòng, lười biếng chống một bàn tay lên má. Từng sợi tơ vàng đang liên kết với đầu ngón tay trắng nón của bàn tay còn lại.
Đôi mắt của cô trong trẻo và rạng rỡ trong đêm tối: “Ôi… Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ à.”
“Con quỷ nhỏ, vì sao ngươi lại trở thành cái dạng này? Có oán khí nồng đậm như thế là muốn tìm ai báo thù vậy?”
Lệ Quỷ Áo Đỏ kia lập tức phát cuồng, nó muốn xé nát tên huyền sư thích xen vào chuyện của người khác này.
Nhưng mà, khi nó đang xông về phía Cố Chi Tang thì những sợi tơ vàng đang kết nối với đầu ngón tay của cô đột nhiên kéo lại. Mỗi sợi tơ vàng đó đều đang thắt lại, gắt gao siết chặt hồn thể của nó.
Từng tiếng lạch cạch vang lên, nó thống khổ đau đớn giãy giụa trên mặt đất, gào thét từng tiếng thê lương.
Sau khi nghe thấy tiếng động lách cách trong phòng thì Vu Đồng Thu và Hình Lan cũng cẩn thận đi vào trong.
Cơ thể của Vu Đồng Thu đang có âm khí nồng đậm nên cô ấy đã trực tiếp mở ra Âm Dương Nhãn và thấy được con Lệ Quỷ đang bị trói chặt dưới đất.
Cô ấy bị đôi mắt đỏ như máu, tràn đầy oán hận kia dọa sợ đến mức lui về sau một bước.
Cố Chi Tang thở dài, cô kéo Lệ Quỷ kia đến trước mặt mình: “Mấy con quỷ nhỏ ở độ tuổi này quả nhiên đều rất phản nghịch.”
Trong lòng Lệ Quỷ Áo Đỏ cực kỳ tuyệt vọng. Bởi vì, nó có thể nhìn xuyên qua thân thể của người phụ nữ trước mắt này và cảm nhận được linh hồn vô cùng khủng bố bên trong.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt rực rỡ kia, hồn thể của nó cũng không nhịn nổi hơi run rẩy.
Kẻ thù đang đứng ngay trước mặt, nhưng nó không có đủ sức mạnh để trả thù. Còn có điều gì càng thống khổ hơn chuyện đó nữa?!
Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe mắt, nó oán hận nghiến chặt răng nói: “Đồ đạo sĩ khốn kiếp, cho dù tôi có hồn phi phách tán thì cô cũng đừng mơ rằng có thể làm cho tôi cầu xin tha thứ!”
Cố Chi Tang sờ cằm, hình như mấy con quỷ nhỏ trẻ tuổi có tính tình hơi nóng nảy hơn, xảy ra chuyện gì cũng có thể khiến nó cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.
Vậy nên, chắc là sau này cô sẽ áp dụng một số phương pháp nhẹ nhàng hơn.
Cô nhìn con Lệ Quỷ ở trước mặt, là một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Mái tóc ngắn ngang tai, bộ đồng phục màu xanh trắng trên người đã bị máu nhuộm đẫm.
Thông qua vẻ mặt dữ tợn và vặn vẹo kia thì cô mơ hồ có thể nhìn ra được, khuôn mặt của cô bé khi còn sống có vẻ đẹp khá ngây thơ.
Một cô gái tươi trẻ mà lại bị giết chết ở độ tuổi sắp nở rộ.
“Ngươi hận cô ấy à?” Cố Chi Tang bỗng nhiên mở miệng, rồi chỉ vào Vu Đồng Thu: “Ngươi muốn tìm cô ấy để báo thù sao?”
“Hừ! Mấy đạo sĩ chó má trong giới Huyền Môn các người chỉ biết nối giáo cho giặc mà thôi! Đừng có giả vờ nữa, muốn giết muốn chém thì tùy mấy người! Tôn Vân, cô nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ nguyền rủa cô, sẽ nguyền rủa cô không chết tử tế được!”
Vu Đông Thu ôm chặt Hình Lan. Khi cô ấy nhìn về phía vẻ mặt oán hận cuồng loạn của con Lệ Quỷ kia thì bỗng nhiên không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.
Nhìn tình trạng của nó như thế này thì hình như nó cũng chỉ là một cô bé đáng thương mà thôi.
Vì vậy, cô ấy cố gắng can đảm hơn, run rẩy nói: “Nhưng, nhưng tôi không phải là Tôn Vân mà. Cô tìm nhầm người rồi!”
Khuôn mặt của Cố Chi Tang hiện lên vẻ thương xót, lên tiếng trả lời nó: “Đúng vậy, ngay cả kẻ thù mà ngươi còn tìm không thấy thì đúng là quá đáng thương.”
“Không có khả năng! Mấy người cho rằng tôi là một kẻ ngu ngốc sao?! Dù tôi có hóa thành tro cũng sẽ không quên hơi thở khiến người khác buồn nôn trên người Tôn Vân!”
Lệ Quỷ Áo Đỏ nói với vẻ mặt oán hận.
“Vậy sao?” Cố Chi Tang vẫy tay với Vu Đồng Thu, ý bảo cô ấy đi lại đây.
Lệ Quỷ Áo Đỏ đang bị trói chặt trên mặt đất thấy thế, vội vàng nhân cơ hội muốn nhào đến cắn xé cô ấy. Nhưng nó lại bị dây tơ vàng siết chặt thêm một lần nữa khiến cả hồn thể đều chấn động.
Vu Đồng Thu bị tiếng kêu gào sắc nhọn của nó dọa đến mức hơi run rẩy, cô ấy nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Cố, Cố… Tang Tang à, nó cũng rất đáng thương. Nếu không, cô hãy ra tay nhẹ nhàng với nó một chút, được không?”
Cố Chi Tang: “?”