Bởi vì oán khí nồng đậm nên hồn phách của Bành Xảo Nguyên đã mắc kẹt trên trần gian. Linh hồn của cô ấy quanh quẩn trong khuôn viên trường, và nghe thấy nhóm người Tôn Vân hoàn toàn không có ý hối hận gì cả.
Trái lại, bọn họ còn dùng chuyện này để khoe khoang và không kiêng nể gì bịa đặt thêm lời đồn về cô ấy.
“Tao nói sai rồi sao? Nếu không phải do cô ta chột dạ thì sao lại phải nhảy lầu chứ? Chắc là quá xấu hổ, không còn mặt mũi để sống tiếp nữa.”
“Nghĩ rằng tự sát thì có thể gây ảnh hưởng đến tao à? Cha của tao đã nói rằng sau này sẽ đưa tao đi du học để dát vàng lại lý lịch rồi. Một con quỷ nghèo như cô ta mà lại mơ muốn thi đỗ đại học B à? Đúng là nực cười.”
“…”
Cô ấy càng ngày càng căm phẫn trước bộ mặt xấu xa của những kẻ đã gây ra tổn thương cho mình. Và cô ấy càng đau đớn hơn khi nhìn thấy mẹ của mình ngày qua ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Cô ấy hối hận, cô ấy không nên trốn tránh bằng việc tự sát. Người bị tổn thương sau chuyện đó chỉ có mẹ của cô ấy mà thôi.
Dưới sự chồng chất của những cảm xúc tiêu cực mãnh liệt này, Bành Xảo Nguyên đã chuyển hóa thành Lệ Quỷ Áo Đỏ. Cô ấy muốn đi trả thù Tôn Vân, muốn cho Tôn Vân phải chết!
Chỉ là dù sao cô ấy vẫn chỉ là một cô bé, còn quá non nớt.
Ngay từ đầu, cô ấy chỉ muốn cho Tôn Văn chịu chút đau khổ. Nhưng sau khi nhà họ Tôn phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy thì đã nhanh chóng mời huyền sư đến giải quyết chuyện này.
Bọn họ đã dùng cách thay đổi Mệnh Cách cho Tôn Vân.
Nếu không phải có Cố Chi Tang giúp đỡ Vu Đồng Thu thì chỉ sợ, hai người bọn họ sẽ trở thành những người đáng thương.
Một người bị chết oan uổng, một người thì đến tận lúc phạm phải sát nghiệt, không thể bước vào luân hồi nữa mà cũng không biết bản thân đã trả thù sai người.
Nghe xong quá khứ của Bành Xảo Nguyên, ba người lớn có mặt trong phòng đều có chút im lặng.
Hốc mắt của Vu Đồng Thu đỏ ửng: “Một đám học sinh chỉ mới mười mấy tuổi mà vì sao lại xấu xa đến như vậy?”
“Không phải là trẻ con hư đốn mà đó là một đám người xấu còn chưa trưởng thành.”
Cố Chi Tang rũ mắt xuống, giấu đi vẻ lạnh lùng trong đôi mắt. Sau khi cô biết được tên họ người ăn trộm Mệnh Cách của Vu Đồng Thu thì đã có thể tính toán bói quẻ dễ dàng hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, cô đã có thể nhìn thấy gương mặt hoàn chỉnh của một người khác trên khuôn mặt của Vu Đồng Thu.
Một cô gái mới hơn mười mấy tuổi, có vẻ mặt kiêu căng phách lối. Bởi vì quanh năm ngâm mình trong sự tàn bạo khi bắt nạt người khác nên khuôn mặt của cô ta tràn ngập sự hung ác.
Một khuôn mặt có đường nét không thể gọi là dễ nhìn và hơn nữa, trong tương lai, cho dù là đường tình cảm hay sự nghiệp thì vận số của cô ta đều rất kém cỏi.
Cô vươn tay bắn một cái vào trán của Bành Xảo Nguyên, một luồng linh lực dịu dàng tràn vào hồn thể của cô ấy: “Cô ta chắc chắn sẽ bị báo ứng. Tôi đảm bảo.”
Bành Xảo Nguyên bây giờ đã không thể chảy ra nước mắt nhưng vẫn cảm thấy mũi mình hơi chua xót: “Vâng…”
Cố Chi Tang phá hủy thuật số hoán đổi Mệnh Cách đang cố dung hòa vào thân thể của Vu Đồng Thu. Sau đó, một Âm Khế* khác được che giấu dưới chú thuật đó cũng đã trồi lên.
(*Âm Khế là khế ước ký kết với người cõi Âm.)
Khi thấy rõ Âm Khế kia thì ngay lập tức, Cố Chi Tang đã nhíu chặt mày lại. Sau đó, cô nhìn về phía Vu Đồng Thu với một ánh mắt đầy ẩn ý:
“Chị Thu, cô đúng là người có số mệnh nhiều chông gai đấy. Cô có biết rằng, bản thân cô bây giờ đã là người kết hôn rồi không?”
“Tôi chưa bao giờ kết hôn!”
Vu Đồng Thu hầm hừ: “Có phải cô đã đọc mấy tin đồn vớ vẩn trên mạng hay không? Tôi cũng không biết những tin đồn buồn cười đó xuất hiện từ đâu.”
“Từ khi tôi bước chân vào giới giải trí này thì ngay cả yêu đương, tôi còn chưa từng thử qua. Vậy mà bọn họ lại nói rằng tôi đã giấu giếm kết hôn với một người giàu có.”
“Thậm chí còn nói rằng tôi làm người thứ ba xen vào hôn nhân của người khác, bởi vì không sinh được con trai cho nên không có thân phận chính thức. Quả thật là cực kỳ nực cười!”
“Hai ngày trước, chị Hình đã bắt đầu liên hệ với người của bộ phận pháp lý để thu thập bằng chứng những tài khoản ảo tung tin đồn này rồi. Tôi chắc chắn sẽ kiện bọn họ.”
Cố Chi Tang: “Giấu giếm kết hôn là giả, nhưng mà chuyện cô đã kết hôn là thật. Trong Linh Cung* của cô có một Âm Khế đại diện cho nhân duyên, đã được ràng buộc với một người khác.”
(*Linh Cung là chỉ nơi ở sâu trong linh hồn)
Vu Đồng Thu: “Ý của cô là gì vậy??”
“Điều này có nghĩa là đã có người dùng một số thủ đoạn, dùng ngày sinh tháng đẻ của cô để ký kết khế ước, thành lập một Âm Hôn*!”
(*Kết hôn với người cõi Âm)