[Liễu Hoành Trinh: Các vị huynh đệ à, hôm nay tiểu đệ đã nghênh đón được Thần Tài nên sẽ phát hai bao lì xì nhỏ để chia sẻ niềm vui, biểu lộ tấm lòng (tiền lì xì)]
[888 tệ mà gọi là tiền lì xì nhỏ hả? Anh Liễu hôm nay trúng xổ số à?!]
“Anh Hoành Trinh thật là phóng khoáng! Anh kể cụ thể xem đã kiếm tiền như thế nào đi?]
Liễu Hoành Trinh kể lại chuyện vừa xảy ra trong cửa hàng rồi tiếp tục nhắn tin:
[Chỉ một chút tiền lãi nhỏ khi bán ngọc phù thì cũng không tính là gì cả. Quan trọng nhất là chị gái giàu có kia đã mua hết đống cổ vật quý giá, áp đáy hòm của nhà tôi. Dù có tốn mấy trăm vạn thì chị gái đó cũng không thèm chớp mắt một cái!]
[Nhưng mà, hình như chị gái giàu có kia đi mua đồ cho người khác. Chị gái đó có thái độ rất cung kính với người đứng ở bên cạnh. Chỉ là, vị đạo hữu kia có vẻ khá rách nát, ngay cả kiếm gỗ mang theo cũng chỉ là đồ thủ công thô ráp…]
Lời này vừa nói ra thì đám người trong Huyền Môn vẫn luôn lặng thinh nãy giờ đều trồi lên bày tỏ sự chua xót:
[Thời buổi này, những người có bản lĩnh thật sự thì lại sống túng quẫn. Còn những kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ thì lại người sau còn kiếm nhiều tiền hơn người trước.]
Phùng Chân Nhân* ở thành phố Vân:
(*Chân Nhân: một danh hiệu của đạo giáo khi nói đến những người tu hành đắc đạo.)
[Vài ngày trước, tôi cũng bán được một đơn hàng nhỏ có giá trị mấy trăm nghìn đồng. Một người đàn ông trung niên đã chạy đến cửa hàng mua và nói rằng dùng để phá giải Hung Trận. Lúc mua, ông ấy đều mua những loại có chất lượng tốt nhất.]
[Nói ra thì thật sự xấu hổ, nhưng ngay cả bần đạo cũng chưa từng phải dùng mấy lá bùa có chất lượng tốt nhất như thế đâu.]
[Cũng không thể nói như vậy được, có khi đấy là một cao thủ trong dân gian thì sao? Chuyện này thì chắc hẳn anh Tuân là người hiểu rõ nhất, @ Khâu Sơn Đạo Nhân]
Chương trình “Linh Sự” về huyền học được tuyên truyền khá rầm rộ trên mạng. Tuy rằng, mọi người trong giới Huyền Môn đều tỏ vẻ khinh thường ở ngoài mặt nhưng thực tế thì tất cả đều âm thầm theo dõi.
Sau mấy tập được phát sóng thì những người bên trong Huyền Môn đã tự động tiến hành xếp hạng sơ bộ về thực lực của các thí sinh trong chương trình. Bọn họ cũng đồng thời quan sát và suy đoán xem, rốt cuộc người nào là thật, người nào là giả.
Trong đó, người gây tranh cãi nhất chắc chắn là Cố Chi Tang.
Mặc dù những gì cô nói đều rất chính xác, nhưng nhiều người trong giới Huyền Môn vẫn có xu hướng cho rằng cô đã diễn theo kịch bản. Hơn nữa, đó là một kịch bản được chuẩn bị tỉ mỉ và kỹ lưỡng.
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến kết luận đó, ví dụ như cô còn quá trẻ nhưng những kiến thức huyền học mà cô nói ra lại rất thâm sâu và ảo diệu.
Người trong giới Huyền Môn vốn dĩ là những con người rất kiêu ngạo… Bọn họ hoàn toàn không thể tin được rằng, trong dân gian lại có một huyền sư có thiên phú cao như thế.
Nhưng Tuân Dĩ Khuynh – người được ví như là “người đứng đầu” của thế hệ trẻ trong Đạo Môn, lại bị đánh bại bởi Cố Chi Tang. Cho nên, mấy ngày nay, ông ta không thiếu bị công khai chế giễu và cười nhạo khắp nơi.
Nhìn thấy lời trêu chọc trong nhóm chat khi đang ngồi thiền tu luyện ở ngọn núi đằng sau môn phái, Tuân Dĩ Khuynh tức giận, nghiến chặt răng.
[Khâu Sơn Đạo Nhân: Chẳng qua chỉ là một vai hề được một đám người ô hợp nâng đỡ lên để diễn hài kịch mà thôi. Thay vì quan tâm nhiều chuyện vớ vẩn như vậy thì mấy người vẫn nên cần cù luyện tập đi, đừng để bị thua theo cách đáng xấu hổ trong đại hội các môn phái.]
Nhân vật chính đã xuất hiện nên những người đùa giỡn trong nhóm chat cũng giải tán.
*
Vào ban đêm, kim đồng hồ đang di chuyển gần đến 0 giờ đúng.
Khi vừa đi ngang qua số 0 một chút thì ngay lập tức, nhiệt độ trong căn phòng tối đen đến mức không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, bắt đầu giảm xuống.
Một luồng âm khí lạnh đến thấu xương uốn lượn bay vào trong nhà. Nơi đó có một người mà nó hận thù đến tận xương tủy!
Cánh cửa của phòng ngủ bị luồng âm khí vô hình bên ngoài đẩy thẳng vào nên bật mở kêu “rầm” một tiếng. Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng động đó khiến nhịp tim của mọi người đập nhanh thình thịch.
Vẻ mặt của Lệ Quỷ Áo Đỏ khá âm u, nó hơi cảnh giác, cẩn thận cảm ứng bốn phía. Nó không phát hiện ra hơi thở của vị huyền sư đã đánh nó bị thương vào ban ngày, nhưng nó không tin rằng đối phương đã rời đi rồi.
Mặc dù biết rằng đến đây sẽ có mai phục nhưng nhìn về phía đống chăn đang hơi phồng trên giường thì nó đã cảm nhận được hơi thở của kẻ thù.
Lý trí của nó lập tức mất sạch, khuôn mặt trở nên vặn vẹo và dữ tợn, trong đầu của nó chỉ có một ý nghĩ:
“Giết người báo thù!”