Con Lệ Quỷ Áo Đỏ kia vì thù hận nên muốn đến đòi mạng cô ấy. Do đó, nó nhất định biết được kẻ thù của nó là ai. Chỉ cần bắt được nó thì sẽ biết được thông tin của người kia và phá hủy chú thuật hoán đổi Mệnh Cách.
“Tuy rằng nó đã bị tôi chém thương và chạy trốn nhưng sự oán hận của nó đối với chủ nhân của Mệnh Cách này sẽ không bao giờ tiêu tan nếu chưa giết được người đó. Mấy ngày nay, nó vẫn luôn đi theo bên cạnh chị Thu chính là bởi vì muốn báo thù.”
“Bây giờ, chị Thu đang ở giai đoạn suy yếu nhất nên nó tuyệt đối sẽ không từ bỏ thời cơ tốt như vậy. Nó nhất định sẽ tìm đến đây một lần nữa.”
Cố Chi Tang nói: “Vừa lúc, tôi cũng có một số chuyện muốn hỏi nó.”
Nghe nói rằng Lệ Quỷ còn sẽ quay trở về thì Vu Đồng Thu và Hình Lan đã bắt đầu luống cuống. Ngay sau đó, hai người lại nghe thấy Cố Chi Tang nói:
“Hai ngày này, tôi sẽ trông chừng chị Thu. Nhưng trước đó, tôi còn phải đi mua một ít vật liệu để bày trận và chế phù. Tôi sẽ để lại hai lá bùa phòng thân, hai người ở lại chỗ này chờ tôi trở lại…”
Hai người quay mặt nhìn nhau, trong lòng có hơi chột dạ.
Hình Lan hơi ngượng ngùng nói: “Cô Cố, tôi thật sự rất sợ hãi con Lệ Quỷ kia lại đến trả thù. Vì vậy, cô có thể lại cho chúng tôi thêm mấy thứ gì đó, để có thể chống lai nó không?”
Nhận ra tầm mắt của cô ấy, Cố Chi Tang hơi nhướng mày: “Cô muốn tôi để lại thanh kiếm gỗ này à?”
“Có thể chứ?”
Vừa rồi, khi Cố Chi Tang cầm thanh kiếm gỗ kia và đâm một cái là đã có thể xua đuổi con Lệ Quỷ kia, nên thanh kiếm đó đã mang lại cảm giác an toàn khá mạnh mẽ cho hai người.
“Hai người giữ cái này cũng vô dụng, còn không có ích bằng lấy thêm mấy lá bùa phòng thân đâu.”
Vẻ mặt của Cố Chi Tang rất thành thật: “Đây chỉ là một khối gỗ bình thường mà tôi mua trên mạng với giá 9 tệ 9, tôi đã dùng dao đẽo gọt thành một công cụ tiện tay như này mà thôi.”
“Sở dĩ thanh kiếm này có thể đuổi quỷ thì cũng không phải là do nó là công cụ tốt, mà là do tôi lợi hại.”
Hình Lan, Vu Đồng Thu: “…”
Nửa giờ sau, ở một cửa hàng bán hương khói cách khu dân cư Phong Lâm gần nhất, có một chiếc xe sang đang đỗ ở ngay trước cửa.
Từ trên xe có ba người phụ nữ đeo khẩu trang đi xuống. Người đứng đằng trước có khí chất xuất trần, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, da thịt trắng như tuyết.
Hai người còn lại thì không biết vì lý do gì chỉ nhắm mắt đi sát theo hai bên của người kia, chỉ hận không thể dán chặt vào người cô.
Đây chính là ba người Cố Chi Tang.
Hình Lan và Vu Đồng Thu nhất trí đồng ý rằng, dù ở nơi nào thì cũng không an toàn bằng ở bên cạnh Cố Chi Tang. Vì thế, bọn họ đã cùng nhau đi mua vật liệu để bày trận và chế phù.
Chủ cửa hàng bán hương khói là một thanh niên trẻ, anh ta đang nằm dựa trên một chiếc ghế dài, trong miệng ngậm cây tăm xỉa răng: “Mấy người đẹp muốn mua cái gì vậy?”
Hình Lan vội vàng tiến lên vài bước rồi nói: “Cô Cố, đáng nhẽ mấy thứ này phải do chúng tôi mua, làm sao có thể để cho cô tiêu tiền được. Cần những đồ gì thì cô cứ nói thẳng đi.”
Cố Chi Tang cũng không từ chối. Sau khi cô nói một số vật liệu cần cho chế phù và bày trận thì Hình Lan nghe xong đã lập tức nói cho thanh niên chủ cửa hàng:
“Tôi lấy mỗi thứ này 10 bộ, làm phiền ông chủ gói tất cả lại rồi giúp chúng tôi chuyển ra cốp xe. Đúng rồi, tất cả đều phải làm bằng chất liệu và tay nghề chế tạo tốt nhất, tiền không phải là vấn đề.”
Chủ cửa hàng nghẹn họng trố mắt đứng nhìn, sau một lúc lâu mới vui vẻ nói:
“Được, được! Người đẹp chờ một chút nhé. Bây giờ tôi đi lấy hàng luôn! Nhìn mọi người có khí chất phi phàm, toàn thân rực rỡ như thế này thì chắc chắn là những người có nghiên cứu và am hiểu về huyền học rồi.”
“Trong cửa hàng của chúng tôi còn có rất nhiều pháp khí quý hiếm có sức mạnh tuyệt vời, từ tiền Ngũ Đế đến la bàn gì đó đều có. Tất cả đều là cổ vật và đã được chứng nhận!”
Hình Lan đang lo không biết nên chuẩn bị quà cảm ơn như thế nào thì nghe thấy chủ cửa hàng nói như vậy nên trước mắt cô ấy lập tức sáng ngời.
Sau khi nghĩ tới thanh kiếm gỗ 9 tệ 9 mà Cố Chi Tang đã mua trên mạng, cô ấy lập tức nói: “Mang ra cho tôi nhìn xem.”
Sau khi được chủ cửa hàng quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ thì cô ấy đã vung tay lên, mua không ít pháp khí.
Chờ đến khi tiễn ba người rời đi thì chủ cửa hàng nằm sấp trên quầy thanh toán tính toán lại hai lần, sau đó cực kỳ vui tươi hớn hở mở ra nhóm chat có tên “Nơi tụ tập của các thiên tài Huyền Môn đương đại”