Tôi Không Làm Cô Nàng Nhõng Nhẽo Nhà Hào Môn Này Nữa

Chương 3: Mình làm được, để mình lên cho


3 tháng

trướctiếp

Bảy giờ tối, tại khách sạn năm sao uy tín nhất trong trung tâm thành phố.

Cô tiếp tân ở đại sảnh vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép, hai tay đưa tấm thẻ đã mất hiệu lực tới trước mặt Cố Nhiễm: “Xin lỗi thưa cô, xin hỏi cô còn tuỳ chọn thanh toán nào khác không ạ?”

Cố Nhiễm cúi đầu, nhìn tấm thẻ màu đen trước mắt.

Từ khi cô gào lên câu “Chúng ta kết thúc đi” với Quý Thời Dục thì cô cứ nghĩ mình đã đá được Quý Thời Dục, tự cho rằng tâm cao khí ngạo muốn bay ra khỏi cái lồng chim được rèn từ vàng ròng kia, bởi vậy cô đã vội vàng thu dọn hành lý muốn đi khỏi “cái lồng” đó trốn đến khách sạn ở, tới tận bây giờ, thực tế phũ phàng như đánh một đòn cảnh cáo buộc cô phải tỉnh táo lại.

Cô tự cho rằng mình “tâm cao khí ngạo”, nhưng thật ra lại chọn khách sạn năm sao, sau đó quẹt thẻ của Quý Thời Dục cho cô mà không hề có bất cứ gánh nặng nào.

Cuối cùng từng chiếc thẻ tín dụng bị đóng băng nói với cô một sự thật rằng, đó là sẽ không có ai khác tuyệt tình hơn người đàn ông không yêu và không cần mình.

Anh ta sẽ nhanh chân đóng băng thẻ để nói với bạn trước khi bị bạn dọa sẽ thật sự bỏ đi rằng —— vậy thì cút đi.

Tiếp tân đại sảnh vừa nhìn cô gái xinh đẹp tuy trông hơi nhếch nhác nhưng từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu trước mặt, vừa chỉ vào mã hai chiều bên cạnh, đoạn mỉm cười nói: “Chúng tôi cũng hỗ trợ thanh toán qua WeChat hoặc Alipay ạ.”

Cố Nhiễm bật WeChat và Alipay của mình lên. Cô không thường dùng hai phương thức thanh toán này nên trong đó chỉ có chút tiền lẻ do lúc trước giành bao lì xì mà thôi, cộng lại còn chưa đủ ở một buổi chiều trong khách sạn này nữa.

Tiếp tân đại sảnh thấy cô gái trước mắt liên tục chuyển đổi giữa hai app WeChat và Alipay, song cuối cùng không chọn được cách thanh toán nào, thì nụ cười trên mặt cô ta rốt cuộc cũng tắt hẳn.

Không chỉ có một mình cô đang đứng trước quầy lễ tân làm thủ tục check-in.

Sau cùng, Cố Nhiễm không biết mình đã ra khỏi khách sạn cùng với chiếc vali trước ánh nhìn của mọi người ở quầy lễ tân bằng cách nào nữa.

Tuy vậy, sau khi ra ngoài, cô đột nhiên phát hiện toàn thân mình gai mắt biết bao.

Dinh thự Nam Thần. Người giúp việc phát hiện Cố Nhiễm kéo hành lý ra ngoài rồi quay lại không lâu sau đó.

Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, báo cáo tin tốt này với trợ lý Từ.

Thế nhưng, không ai trong số họ chú ý đến, trong đêm đó, cô gái mặc chiếc áo T-shirt và quần jeans đơn giản nhất, trừ giấy tờ ra thì không mang theo gì khác, đã lặng lẽ bước ra khỏi cổng lớn của biệt thự này.

...

Thành phố A tấc đất tấc vàng, có khách sạn năm sao xa hoa thì cũng sẽ có khách sạn tốc hành thu phí thấp.

Cố Nhiễm ngửi thấy mùi ẩm ướt và nấm mốc trong phòng, bất chợt ánh mắt trở nên sưng đỏ. Đoạn cô nhìn vào vòng bạn bè của mình, đêm nay nó sống động như đêm giao thừa vậy.

Tần Văn Y “chết đi sống lại” là một tin tức lớn trong giới của cả thành phố A. Thảo nào người của nhà họ Tần viện cớ không tìm được thi thể sau vụ tai nạn trực thăng năm đó để ghi lại toàn bộ thông tin hồ sơ của Tần Văn Y là “Mất tích”, hoá ra họ đã có tính toán từ trước.

Cố Nhiễm không muốn nghe những tranh đấu gia tộc phức tạp của nhà họ Tần.

Những gì cô nghe được là nhóm chị em Viên Mộng Huyên từng là bạn tốt của Tần Văn Y, giờ đây tất cả họ đều báo cho nhau biết tin vui này khắp vòng bạn bè, và bảo chờ ngày Tần Văn Y trở về nước, họ sẽ cùng đón gió tẩy trần cho cô ta.

Như có hẹn với nhau, tấm hình được đăng trong vòng bạn bè của những người đó đều là hình chụp chung thời còn đi học với nhau. Nhóm người trong hình đều mặc đồng phục học sinh, Tần Văn Y thân mật dựa vào vai Quý Thời Dục, ai cũng có thể nhìn ra được hai người đó là người yêu.

Họ biết Cố Nhiễm sẽ thấy, thậm chí còn đặc biệt đăng lên cho người ta xem, hệt như hôm qua, họ đã bắt gặp cái tin sắp kết hôn trên vòng bạn bè của Cố Nhiễm vậy.

Mới chỉ một ngày mà đã nghiêng trời lệch đất.

Cố Nhiễm nhìn đăm đăm vào hình của Tần Văn Y và Quý Thời Dục, ngón tay cầm điện thoại siết lại càng lúc càng chặt, cuối cùng bỗng dưng lại buông ra.

Cô ngã xuống, dùng chăn che kín đầu, cảm nhận được nước mắt lăn dài từ khoé mắt xuống ướt nhòe gối đầu. Đến lúc quá mệt mỏi, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.

Ngày hôm sau, Cố Nhiễm cắt gãy và toan ném tất cả mấy tấm thẻ bị đóng băng đó vào thùng rác. Vừa cắt xong, cô nhận được một cuộc điện thoại.

Từ Huy gọi tới.

“Cô Cố.” Ở trụ sở Tín Bác, Từ Huy liếc sang văn phòng tổng giám đốc. Anh ta biết bây giờ hai người này đang giận dỗi nhau: “Hôm qua cô quên mang hành lý rồi, có thể báo địa chỉ không ạ, tôi sẽ cử người đưa qua đó cho cô.”

Cố Nhiễm nhớ tới những món đồ tinh xảo và xa xỉ kia, cắn môi: “Không cần.”

Từ Huy hơi khựng lại nhưng không kiên trì nữa, đáp ngay: “Được ạ.”

Anh ta cầm điện thoại, thầm nghĩ thẻ của Cố Nhiễm đã bị đóng băng mà giờ cô còn không cần hành lý, đoán chừng thời gian sẽ được rút ngắn, ngày mai? Ngày mốt? Tuần sau?

Lúc này là lúc Cố Nhiễm nên “về lồng” rồi.

Từ Huy cho rằng mình rất hiểu Cố Nhiễm. Một chú chim hoàng yến ngoài vẻ đẹp ra thì không có kinh nghiệm xã hội và khả năng tự sinh tồn, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đã được Quý Thời Dục nuôi trong lòng bàn tay rồi. Quý Thời Dục luôn hào phóng và không so đo với phụ nữ, dẫn đến tính nết của Cố Nhiễm yếu ớt và điêu ngoa hơn hẳn người khác do quá được nuông chiều. Tuy bây giờ cô đang lẫy Quý Thời Dục nên bỏ nhà trốn đi. Trông hùng hổ tự tin vậy, nhưng đợi không quá mấy ngày, khi cô phát hiện mình không có thẻ sẽ nửa bước khó đi và vấp phải trắc trở khắp nơi, thì cô sẽ ngoan ngoãn bay về lồng của mình và tìm kiếm sự che chở của chủ nhân ngay ấy mà.

Dù rằng hiện nay Tần Văn Y không chết nhưng Quý Thời Dục không phải là một người đàn ông keo kiệt. Từ Huy cảm thấy chỉ cần Cố Nhiễm chịu cúi đầu mở lời muốn quay về thì Quý Thời Dục sẽ tiếp tục nuôi cô, dẫu sao chỉ là nuôi thêm một con chim hoàng yến mà thôi.

Từ Huy cầm điện thoại, chợt nghe Cố Nhiễm hỏi: “Trợ lý Từ, anh cũng nghĩ tôi sẽ không sống nổi quá mấy ngày, rồi sẽ xám mặt quay về cầu xin Quý Thời Dục nuôi tôi tiếp phải không.”

Từ Huy đột nhiên bị đâm trúng tim đen: “À ừm...”

Cố Nhiễm cắn môi dưới, trước mắt chỉ toàn là tấm hình đó, dáng vẻ Quý Thời Dục và Tần Văn Y đang mặc đồng phục học sinh.

Cô như đang nói cho Từ Huy, hoặc bảo với chính mình: “Anh đi báo lại với Quý Thời Dục, rằng tôi sẽ không về, tôi sẽ không quay về nữa đâu.”

“Cô Cố?” Từ Huy toan nói thêm nhưng Cố Nhiễm đã cúp điện thoại ngay lập tức.

Nhìn vào giao diện báo đã kết thúc cuộc gọi rồi ngẩng đầu nhìn lên cửa văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, đột nhiên Từ Huy cảm thấy lần này vừa giống hệt trước đây, vừa thật sự không giống lắm?

Cố Nhiễm gọi điện thoại với Từ Huy xong rồi cúi đầu và xem thông tin danh bạ trong điện thoại của mình.

Cô không có bạn bè gì, bạn bè trước đây cũng dần dần xa cách. Mấy năm nay, trông như thể cô rất nở mày nở mặt, dường như ai gặp cô cũng phải nhường nhịn ba phần, phải cười làm lành tới bắt chuyện chào hỏi, ai có nhóm đều phải dẫn cô theo chơi cùng. Tuy nhiên, thật ra bản thân Cố Nhiễm biết, cô chưa từng được tham gia vào hội nhóm của Viên Mộng Huyên. Dù cùng lứa, dù cô vung tay phung phí và xa xỉ hơn họ nhưng cô cũng chỉ là một con chim hoàng yến có thân phận thấp kém, bởi vậy đám chị em đó ngoài mặt tôn trọng, trái lại sau lưng có ai mà không xuỳ thốt lên “đồ chơi thôi”.

Thế nên, khi họ nghe đồ chơi sắp trèo lên thành bà Quý thì đương nhiên không tài nào tin được.

Chẳng qua, may thay đó là báo động giả thôi, nó chỉ là chuyện cười về con chim hoàng yến đơn phương tình nguyện. Ngay khi phát hiện mối tình đầu chính thức trở về, mọi người khoái trá bày tiệc đón gió tẩy trần cho cô ta.

Cố Nhiễm lại bật WeChat lên xem, cô luôn cài đặt cuộc trò chuyện với Quý Thời Dục ở trên cùng.

Ghi chép cuộc trò chuyện cuối cùng dừng lại tại hai đêm trước, cô chụp bức tranh “Ái Ngân Hồ”, hỏi xem anh thấy đẹp không.

Anh vẫn chưa trả lời.

Cố Nhiễm nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Quý Thời Dục, im lặng một lát, đầu tiên cô “Thêm vào danh sách đen”, sau đó “Xóa liên hệ”.

Hai bước rất đơn giản, Cố Nhiễm làm xong, tự dưng cảm thấy cả người nhẹ tênh, ngạc nhiên và vui sướng như con se sẻ, giống hệt tối qua, khi cô phát hiện ở thành phố A còn có những khách sạn với giá thấp đến 100 tệ một đêm.

Cô không cảm thấy mình sẽ bết bát như Từ Huy nghĩ.

Mai này không có Quý Thời Dục, vậy tự mình nuôi mình, có thể không có đồ xa xỉ nhưng cô nhất định sẽ không đói chết.

Chỉ đưa ra một quyết định vậy thôi đã khiến con người ta vui đến nỗi không gì sánh được, Cố Nhiễm xoay hai vòng tại chỗ, nhưng chợt cảm thấy bầu không khí quá yên tĩnh nên cô bèn bật tivi khách sạn lên.

Bây giờ là buổi trưa, đại đa số đài truyền hình đều đang chiếu bản tin trưa.

Cố Nhiễm tuỳ ý chuyển kênh, nam MC đang thông tin thời sự, tựa đề tin tức phía dưới là “Ngành công nghiệp livestream đang phát triển nhanh chóng và thu nhập của các streamer lại đạt đến một tầm cao mới.”

Bình thường Cố Nhiễm không thích xem thời sự, nhưng tin tức hôm nay đã thu hút sự chú ý của cô bởi câu “thu nhập lại đạt một tầm cao mới” đằng sau.

Nam MC dẫn chương trình với đôi mắt sáng rỡ và giọng nói rõ ràng. Anh ta bảo rằng thời đại bây giờ phát triển rất nhanh, livestream trên mạng đã trở thành một cái nghề sốt dẻo, nội dung livestream bao la phong phú, nào là livestream chơi game, livestream bán hàng, thậm chí có cả livestream trồng rau xuống đất, thu hút vô số người xem.

Phóng viên thời sự còn phỏng vấn một nữ streamer không muốn tiết lộ tên họ, dù mặt của nữ streamer nền tảng đã bị làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ xinh đẹp và sáng loáng. Trước ống kính, cô ấy bày tỏ hiện nay mỗi tháng mình thu vào khoảng hai trăm nghìn, tất cả đều nhờ fan khen tặng, có người từng trực tiếp tặng cho cô ấy một món quà trị giá tối đa một trăm nghìn nhân dân tệ. Dựa vào những thu nhập này, gần đây cô ấy đã mua được một căn hộ lớn rộng khoảng hai trăm mét vuông ở thành phố A và còn mua thêm chiếc BMW để đi lại.

Nữ streamer nền tảng không muốn tiết lộ tên họ này ngỏ ý thu nhập của cô ấy chưa là gì cả đâu, cô ấy chỉ được xem là tương đối khá thôi, thậm chí chưa phải là top nữ streamer hàng đầu của nền tảng. Các nữ streamer hàng đầu nền tảng thậm chí không cần phải dựa vào donate của fan, thông thường họ có thể kiếm được bộn tiền nhờ vào mở rộng buôn bán và các hoạt động đấy chứ.

Cố Nhiễm xem tin tức xong thì kinh hãi há to miệng.

Có, có cách kiếm tiền như vậy sao?

Cố Nhiễm bắt đầu tìm điện thoại di động của mình.

Cô tìm điện thoại di động, nhớ mang máng trên điện thoại thượng hạng của mình hình như không có cài đặt app livestream nào hết.

App live Vuốt Mèo.

Cố Nhiễm bật app lên, mở đại một trang livestream đứng đầu, là một nữ streamer đang câu được câu không hát theo nhạc.

Cố Nhiễm hơi mù mắt với nữ streamer này, nhưng với sự trợ giúp của bộ lọc làm đẹp (beauty filter) thì cũng được cho là đẹp đi?

Chốc lát sau, có một hiệu ứng pháo hoa lớn nổ tung bên dưới màn hình livestream, “Người dùng Tiểu Phàm đã donate cho streamer Mao Điềm Điềm một màn pháo hoa lãng mạn”.

Streamer vốn đang hát chợt dừng lại, rồi bắn tim ngọt ngào qua màn hình. Cô ta cất giọng nói ỏn ẻn đến phát ngán: “Cảm ơn pháo hoa của anh Tiểu Phàm nha, yêu anh lắm nà moahhh.”

Cố Nhiễm nghe bài hát chiếu lệ của nữ streamer rồi nhìn “pháo hoa lãng mạn” trên thanh quà tặng trị giá năm mươi nghìn tiền Mèo, tương đương với năm trăm nhân dân tệ, tuy không hiểu lắm nhưng nhân sinh của cô bị sốc đến tận óc.

Cái này có thể kiếm tiền?

Định mệnh nó, cái này cũng có thể kiếm tiền!!!

Cố Nhiễm chưa bao giờ có khoảnh khắc nào như lúc này, bản thân tự tin đến nỗi trong đầu chỉ còn lại chín từ:

Mình được, mình cũng có thể, để mình lên.

------oOo------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp