Tôi Không Làm Cô Nàng Nhõng Nhẽo Nhà Hào Môn Này Nữa

Chương 1: “Hồ Aachen”


3 tháng

trướctiếp

Hồ Aachen hay còn gọi “Ái Ngân Hồ” là bức tranh lụa khổng lồ của Trương Đại Thiên. Sau gần 60 lần trả giá cho Nhất Ức Linh với giá 2,8 triệu NDT. Đây là lần đầu tiên hội họa và thư pháp hiện đại của Trung Quốc vượt mốc 1 triệu NDT. “Ái Ngân Hồ” là một bức tranh khổng lồ với những mảng màu được vẽ năm 1968, rộng 76,2 cm và dài 264,2 cm. Bức tranh mô tả cảnh hồ Aachen ở Đức.

Trung tâm đấu giá văn nghệ thuật Gia Đắc, buổi đấu giá hôm nay được khiêm tốn cử hành ở đây.

Nói khiêm tốn là vì toàn bộ quá trình của buổi đấu giá đều được giữ bí mật và từ chối tất cả phóng viên truyền thông. Tuy nhiên, từ những chiếc ô tô hạng sang đang đỗ kín bãi đậu xe như một cuộc triển lãm xe hơi nổi tiếng nhìn qua, thì nơi này như đang tiến hành một cuộc giao dịch về nghệ thuật và tiền bạc điên loạn xưa nay chưa từng có.

Lúc này, trong buổi đấu giá, người chủ trì cuộc bán đấu giá hỏi một lần cuối cùng còn ai tiếp tục trả giá không, sau đó anh ta kích động gõ búa xuống.

Một kỷ lục mới đã ra đời!

370 triệu!

Sau khi trải qua gần nửa tiếng tranh giành hồi hộp, bức danh họa quan trọng nhất trong phiên bán đấu giá lần này, “Hồ Aachen”, cuối cùng đã được bán cho người ta với cái giá khổng lồ là 370 triệu nhân dân tệ.

Từ đó, phiên bán đấu giá đêm nay kết thúc.

Kết thúc buổi đấu giá, nhiều người vẫn chưa thể hoàn hồn sau buổi đấu giá tranh giành “Hồ Aachen” đầy kịch liệt đó. Đấu giá “Hồ Aachen” còn gay gắt và căng thẳng hơn so với dự đoán của phòng đấu giá, không ít người mua tối nay đặc biệt đến vì bức họa này. Ngay từ khi bắt đầu buổi đấu giá, giá cứ dần dần được tăng lên đến mức cao ngất ngưởng khiến ai nấy đều phải trố mắt cứng lưỡi. Trong suốt khoảng thời gian đó, liên tục có người tiếc nuối lắc đầu từ bỏ đấu giá, dẫn đến số lượng người giành giật càng ngày càng ít, và rốt cuộc cũng nghênh đón người chiến thắng của cuộc đấu giá lần này——

Cố Nhiễm, người vừa rồi hét giá 370 triệu mà không thèm chớp mắt lấy một cái, xách chiếc túi Birkin bản giới hạn mà cô mới sắm, đang ung dung rời khỏi buổi đấu giá với sự hộ tống chặt chẽ của các vệ sĩ áo đen.

... 

“Hình ảnh.jpg.”

“Đây là bức tranh hôm nay em mua, anh coi có đẹp không nà.”

Cố Nhiễm cúi đầu soạn tin nhắn WeChat cho Quý Thời Dục, sau đó nhấn gửi đi.

Từ Huy đi đến chỗ cô gái đang cúi đầu nghiêm túc nhắn WeChat. Anh ta là trợ lý riêng của Quý Thời Dục, tối hôm nay đến tham gia buổi đầu giá này cùng Cố Nhiễm. Từ Huy đi tới bên cạnh Cố Nhiễm rồi nói thủ tục sau buổi đấu giá đang được xử lý và những món đồ mà cô đấu giá tối nay sẽ được chuyển đến biệt thự (*) Nam Thần trong vài ngày tới.

(*) Nguyên văn 公馆: dùng để chỉ biệt thự cung điện hoặc được biết đến là nơi ở của các quan chức và những người giàu có trong thành phố.

Đêm hôm nay, chẳng những Cố Nhiễm đấu giá được bức “Hồ Aachen”, mà còn giành được hai viên kim cương và một cái túi Trung Cổ xa xỉ của thế kỷ trước, được xem là có thu hoạch phong phú.

Cố Nhiễm nghe xong thì gật đầu, không đi xem tối nay tổng cộng mình đã tốn bao nhiêu tiền. Đang chuẩn bị trở về nhà, vừa ngẩng đầu, cô không cẩn thận đụng mặt người quen.

Buổi đấu giá đêm nay dành riêng cho đấu giá các tác phẩm nghệ thuật, không chỉ có bao hàm danh họa đồ cổ các loại, mà còn gồm rất nhiều kim cương châu báu quý hiếm, thu hút không ít các nhân vật có danh tiếng trong xã hội và các thiên kim thế gia của thành phố A.

Mấy người đối diện cũng thấy Cố Nhiễm, vốn đang cười cười nói nói, biểu cảm của họ chợt cứng ngắc, vẻ mặt khác nhau, có người còn tỏ ra khá khinh thường.

Viên Mộng Huyên - người được vây quanh ở giữa - thấy Cố Nhiễm thì sắc mặt lại trở nên khó nhìn.

Tối nay cô ta tới tham gia buổi đấu giá này vì viên Winston xanh 12.7 carat kia và cô ta buộc phải có viên kim cương đó. Thế nhưng, trên buổi đấu giá, cô ta luôn bị Cố Nhiễm ngăn cản gắt gao. Mỗi lần cô ta tăng giá thì Cố Nhiễm sẽ tăng theo, tựa hồ đặc biệt muốn đối nghịch với cô ta, như thể không có giới hạn. Đến cuối cùng, cô ta biết nếu sử dụng quá nhiều tiền để mua viên kim cương đó về nhà thì chắc chắn sẽ bị ăn mắng nên chỉ đành từ bỏ việc đấu giá. Vì vậy, viên ngọc xanh cô ta luôn khao khát kia đã bị Cố Nhiễm bỏ vào túi.

Điều càng khiến người ta tức giận, rằng cô ta đường đường là một tiểu thư chính quy của nhà họ Viên nhưng ra tay không bằng con chim hoàng yến Cố Nhiễm được Quý Thời Dục nuôi trong lồng. Hơn nữa, bây giờ nhìn lại, chẳng những cô ta không bằng mà còn kém cả con số không nữa chứ.

Chi cho viên kim cương mấy chục triệu đó đã đành, thế nhưng Cố Nhiễm còn thẳng tay đấu giá 370 triệu cho bức “Hồ Aachen” quan trọng nhất đêm nay nữa!

Bầu không khí hai bên có vẻ hơi cứng, cuối cùng do một cô gái trông khá khôn khéo trong nhóm thiên kim thế gia phá vỡ lúng túng, bắt đầu cười một cách thật giả trân, chào hỏi: “Cố Nhiễm, đã lâu không gặp.”

“Là Cố Nhiễm à, mấy ngày nay đang bận gì thế, lâu rồi không gặp cô, không còn theo bọn này ra ngoài chơi nữa hả.”

Nhìn đám chị em plastic (*) đối diện đang khách sáo giả tạo với mình, Cố Nhiễm cũng nở nụ cười nghề nghiệp giả dối, đoạn ném túi da Birkin hàng hiếm cho trợ lý Từ: “Ái chà chà, đã lâu không gặp, gần đây tôi đang mải xem phòng cưới, đúng là hơi bận rộn, không rảnh tụ tập với mọi người đâu.”

(*) chỉ hội chị em bạn dì tình cảm như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn. Bên ngoài thân thiết chị em nhưng thực chất đấu đá như điên.

Hai từ “phòng cưới” vừa ra, Cố Nhiễm thấy vẻ mặt của mấy người đối diện lập tức lại cứng đờ thêm vài phần.

Viên Mộng Huyên khó tin hỏi: “Phòng, phòng cưới?”

Cố Nhiễm hất cằm, không mảy may che giấu đắc ý của mình: “Đúng rồi, chẳng phải sắp kết hôn sao, cho nên tối nay tôi đến mua bức họa này, chuẩn bị mang về treo trên phòng ngủ nhà mới đấy.”

Khi ba từ “sắp kết hôn” được nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Cố Nhiễm, biểu cảm được gìn giữ trên mặt họ suýt nữa đã trở nên vặn vẹo và mất kiểm soát tại chỗ. Đối diện với Cố Nhiễm đang đắc ý và phách lối, họ không thể không cố đè xuống mấy chữ “WTF” sắp bật lên, mà phải gắng nặn ra một câu từ trong kẽ răng: “Chúc mừng nhé.”

Cố Nhiễm: “Cảm ơn.”

“Gặp sau nha.”

Khách sáo với đám chị em plastic đó xong, Cố Nhiễm dẫn trợ lý và vệ sĩ, duyên dáng thẳng chân bước đi.

Bãi đậu xe, chiếc Rolls-Royce có nội thất rộng rãi và hào hoa.

Tài xế cung kính mở cửa xe, Cố Nhiễm nhã nhặn ngồi vào đó.

Cô đá rơi giày cao gót bảy centimet dưới chân rồi tựa vào lưng ghế ngồi mềm mại.

Nhớ lại gương mặt táo bón chỉ ước sao có thể xông lên bóp chết cô nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng chúc mừng cô của đám người vừa nãy, cô cảm thấy đã quá đi mất.

Bây giờ, chắc chắn đám chị em plastic kia đang mắng đủ kiểu sau lưng cô. Điều họ nói nhiều nhất hẳn là xem cái điệu tiểu nhân đắc chí của cô kìa, nếu không phải Tần Văn Y không có ở đây thì làm gì đến lượt cô trèo lên chứ.

Hiện nay, Quý Thời Dục đối xử tốt với cô, chẳng qua vì Tần Văn Y không có ở đây thôi. Nếu Tần Văn Y còn ở đây, tôi xem cô còn dám phách lối kiểu gì.

Dù cô kết hôn với Quý Thời Dục nhưng không chiếm được trái tim của anh ấy đâu, cùng lắm cô chỉ là chim hoàng yến được dùng để tán gẫu và an ủi thôi. Tần Văn Y mới là mối tình đầu đích thực của anh ấy.

Tuy nhiên, Cố Nhiễm tuyệt nhiên không tức giận, tóm tắt lại bốn từ mà những người khác hiện đang âm thầm chửi rủa cô: Vô dụng điên khùng.

Tần Văn Y, Tần Văn Y. Mặc cho những người đó nói sau lưng cô thế nào thì Tần Văn Y đã chết rồi. Dù mọi người không phục nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, một người chết chẳng thể nào tạo thành uy hiếp gì với Cố Nhiễm được cả.

Kẻ nào rỗi hơi nhức bi đi so bì với một người đã chết chứ.

Cố Nhiễm nheo mắt, thích ý duỗi lưng một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra đăng lên vòng bạn bè.

“Ái Ngân Hồ”, tên lãng mạn và bức tranh cũng lãng mạn nốt, mua về treo trên phòng ngủ nhà mới là thích hợp nhất đó nha.”

Cô bổ sung rõ bên dưới bình luận của vòng bạn bè này: “Phòng tân hôn cho đám cưới á.”

Cố Nhiễm đăng vòng bạn bè xong thì nhanh chóng nhận được một mớ like và rất nhiều bình luận “Chúc mừng” không biết là thật lòng hay giả tạo.

Cô chọn lọc trả lời bằng vài câu “Cảm ơn”, sau đó quay lại giao diện màn hình WeChat.

Quý Thời Dục chưa nhắn đáp lại WeChat của cô.

Cố Nhiễm dẩu môi, quyết định chơi game. Khi trò chơi kết thúc, lúc cô nhìn ra ngoài cửa xe thì xe đang lái vào dinh thự Nam Thần.

Biệt thự đơn lập Lâm Hồ nằm trong trung tâm thành phố, mấy năm qua Cố Nhiễm vẫn ở đây. Vì tiện đi làm, đa số thời gian Quý Thời Dục đều ở căn hộ tại trung tâm Kim Dung, đôi khi mới đến dinh thự Nam Thần thôi.

Có người gọi đùa sau lưng rằng, nếu Cố Nhiễm là chim hoàng yến Quý Thời Dục nuôi, vậy dinh thự Nam Thần phải là lồng son dùng để nhốt con chim hoàng yến đó.

Cố Nhiễm mang lại giày, trở về “lồng son” xa hoa và hào nhoáng thuộc về riêng cô.

Có loài chim hướng tới bầu trời và tự do, vậy tại sao lại không thể có loài bẩm sinh thích ở trong lồng chứ?

Được dày công nuôi dưỡng trong sự ăn sung mặc sướng, ở trong lồng vỗ đôi cánh xinh đẹp, vui sướng hát ca, chờ đợi bàn tay chủ nhân dịu dàng vuốt ve những chiếc lông vũ quý giá của mình.

Cố Nhiễm lên tới lầu hai, phòng ngủ chính rộng rãi và sáng ngời, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, là do người giúp việc đã thắp những cây nến thơm mà cô yêu thích.

Cố Nhiễm bước chân trần lên tấm thảm trải sàn dày rậm màu trắng sữa và quan sát căn phòng ngủ này.

Cô thật sự sắp kết hôn với Quý Thời Dục nhưng phòng cưới sẽ không ở trong đây. Sau khi kết hôn, cô có thể bay ra khỏi lồng chim bằng vàng ròng được chế tạo cho riêng cô này rồi.

Cô không còn là chim hoàng yến ngang ngược càn rỡ trong miệng người đời nữa, mà là người vợ chính thức và hợp lý hợp pháp của Quý Thời Dục.

Tâm trạng Cố Nhiễm không tồi, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, rồi vào tủ rượu lấy một chai rượu đỏ, sau đó cô bật nhạc nhẹ lên.

Chất lỏng màu đỏ sậm được rót vào ly rượu chân cao tinh xảo. Cố Nhiễm tự rót tự uống một mình. Lúc vui vẻ, cô bưng ly rượu và đứng lên, rồi nhón chân quay hai vòng theo điệu nhạc.

Đêm khuya, mặt hồ nhân tạo phẳng lặng chợt gợn sóng.

Một chiếc xe hơi màu đen xuyên qua đêm tối, êm ả lái vào cổng lớn của dinh thự Nam Thần.

Lúc xuống xe, Quý Thời Dục mới nhìn thấy tin WeChat Cố Nhiễm gửi cho anh, là hình bức họa cô đã tốn 370 triệu đấu giá vào đêm hôm nay và kèm theo một câu “Anh coi có đẹp không nà”.

Vừa rồi Cố Minh Cảnh gọi điện thoại cho anh, cười nói chim hoàng yến nhà cậu dạo gần đây đang thông báo sắp kết hôn với cậu, còn đăng mấy tin trên vòng bạn bè nữa, có thật vậy không.

Anh ta còn nói, rằng con chim hoàng yến nhỏ nhà cậu đang dùng cách này để ép hôn cậu hả?

Quý Thời Dục không phủ nhận, chẳng qua anh không ngờ Cố Nhiễm đã đi khắp nơi rêu rao về chuyện kết hôn này.

Quý Thời Dục mở vào vòng bạn bè của Cố Nhiễm. Quả nhiên, vài bài viết gần đây đều liên quan đến kết hôn, mỗi một chữ trong câu đều ra chiều tự mãn lắm.

Sắc mặt anh trở nên u ám.

Chuyện kết hôn là do ông già đề nghị trước. Ông già thích Cố Nhiễm, muốn nhanh chóng được bế cháu.

Cơ thể ông già không tốt lắm nên anh không tiện nói thẳng dạo này công việc bề bộn, tạm thời anh không có kế hoạch kết hôn. Nhưng anh nghĩ Cố Nhiễm sẽ hiểu ý của anh, ấy vậy mà không ngờ cô lại cho là thật, còn bắt chước học theo ông già chuẩn bị phòng cưới.

Quý Thời Dục thoát khỏi WeChat, cất điện thoại di động rồi lên lầu.

Về chuyện kết hôn này, anh cảm thấy mình cần phải nói rõ với Cố Nhiễm.

Cửa phòng ngủ chính khép hờ, ánh đèn ấm áp len lỏi ra từ khe cửa.

Quý Thời Dục đi tới, mở cửa phòng ra.

Anh thấy Cố Nhiễm vừa một tay cầm ly rượu, vừa nhảy chân trần trên thảm theo điệu nhạc.

Cố Nhiễm đang xoay vòng vòng. Lúc lướt nhìn ra cửa, cô thấy có một người đàn ông cao lớn đột ngột xuất hiện.

Cô sững sờ dừng lại.

Quý Thời Dục cau mày nhìn gương mặt ửng hồng, đã ngà ngà say của Cố Nhiễm.

Ly chân cao trong tay Cố Nhiễm rơi xuống, đáp lên mặt thảm mềm như nhung nhưng không hề phát ra chút tiếng vang nào.

Cô nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa rồi loạng choạng bước tới.

Đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của anh, trong đầu cô cứ vọng lại những lời mà tất cả mọi người đều đang bàn tán ——

Chỉ vì Tần Văn Y không có ở đây.

Chỉ vì Tần Văn Y không có ở đây thôi.

Những lời đó rất phiền, đêm nay rõ ràng vốn dĩ cô nên vui vẻ, thế nhưng không biết từ khi nào câu nói ấy đột nhiên bắt đầu vang vọng bên tai cô, như vô vàn những người tí hon đang nằm sát tai cô lải nhải liên tục, không tài nào hất chúng ra được.

Cố Nhiễm cáu kỉnh lắc đầu, ngã nhào qua và ôm lấy cổ của Quý Thời Dục.

Cô nhìn vào mắt của người đàn ông ấy, nói từng chữ từng câu một cách thật nghiêm túc: “Anh nhìn đi, em là Cố Nhiễm.”

------oOo------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp