Tôi Không Làm Cô Nàng Nhõng Nhẽo Nhà Hào Môn Này Nữa

Chương 2: Lừa mình dối người


3 tháng

trướctiếp

Trong hơi thở của Cố Nhiễm chỉ toàn hương rượu đỏ.

Quý Thời Dục ôm lấy vòng eo thon của cô, khẽ cười và nhìn về phía cô gái đã say đến mơ màng: “Ừm, Cố Nhiễm.”

Câu đáp rất đơn giản nhưng chẳng hiểu sao Cố Nhiễm lại đột nhiên cao hứng, nụ cười càng lúc càng rực rỡ, mặt mày tươi tắn như vầng trăng khuyết.

Bàn tay to lớn của Quý Thời Dục vuốt ve mái tóc dài như sa tanh sau lưng Cố Nhiễm, anh hỏi: “Cười gì thế em?”

Cố Nhiễm kiễng chân, trả lời anh bằng một nụ hôn.

Mục đích đến đây của anh không gì khác hơn ngoài gần gũi với đôi môi ngọt ngào của cô.

Áo ngủ tơ tằm xốc xếch rơi xuống cuối giường, ga giường màu xám đậm càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

...

Hôm sau, rèm cửa sổ dày cộm nặng nề ngăn cản ánh mặt trời. Dưới bóng cây xanh mướt bên ngoài dinh thự có tiếng chim kêu chiêm chiếp.

Cố Nhiễm gõ vào cái đầu nặng trịch và tỉnh lại. Sau khi say rượu, huyệt Thái Dương của cô vừa co rút vừa đau nhức.

Thế nhưng, trên người càng đau hơn đầu, cô có cảm giác mệt mỏi và đuối sức như bị người ta nuốt vào bụng rồi còn bị tháo ra ráp lại suốt cả đêm.

Cố Nhiễm chống người ngồi dậy, nhìn tấm chăn trên người, đoạn dần dần tỉnh táo lại.

Cô đã làm gì tối qua nhỉ?

Mua tranh, về nhà uống rượu, lúc vui còn xoay múa hai vòng, sau đó...

Quý Thời Dục đã xuất hiện ở cửa phòng.

Nhớ đến Quý Thời Dục, như phản xạ có điều kiện, Cố Nhiễm lập tức quay sang nhìn vị trí bên cạnh mình.

Trống không.

Cô duỗi tay sờ thử hơi ấm trên giường. Lạnh, chứng tỏ người ấy đã đi lâu rồi.

Đêm hôm qua hăng hái thế đấy, giày vò một cô gái say rượu yếu đuối bằng thật nhiều tư thế, thậm chí sáng nay anh còn lặn mất tăm mà không thèm gọi một tiếng?

Đúng là một tên nguy hiểm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là kẻ tàn nhẫn “chơi xong thì bỏ”.

Cố Nhiễm hầm hừ vén chăn xuống giường. Rèm cửa sổ tự động kéo ra. Cô ngậm bàn chải, đánh răng trong nhà tắm.

Hôm nay là ngày làm việc, Quý Thời Dục phải dậy sớm đi làm.

Bàn chải đánh răng chạy bằng điện kêu rè rè trong miệng, tạo ra bọt kem đánh răng trắng mịn.

Cố Nhiễm vừa đánh răng vừa nghi ngờ không hiểu tối hôm qua Quý Thời Dục tới dinh thự Nam Thần làm gì.

Đêm qua, ngoài chuyện anh không biết xấu hổ dụ dỗ cô ngoan ngoãn mở chân trên giường ra, anh còn nói gì với cô không nhỉ? Hình như không có.

Sáng nay, lúc đi anh có nói gì với cô không ta? Hình như cũng không luôn.

Chẳng lẽ anh tới chuyến này chỉ vì muốn ngủ một giấc thoải mái thôi hả?

Cố Nhiễm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng phát hiện lý do này thật sự không hẳn là không thể...

Đen mặt rồi nhá.

Cô nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng sạch sẽ rồi soi gương bắt đầu những bước skincare của mình.

Cô gái trong gương có nước da trắng bóc, gương mặt V-line, các đường nét trên mặt cô đều rất tinh tế. Có người nói rằng chỉ cần nhìn khuôn mặt này của cô thì dường như họ đã hiểu được tại sao Quý Thời Dục lại yêu chiều cô đến vô pháp vô thiên vậy rồi. Dù gì kiểu người đàn ông có địa vị như Quý Thời Dục, cùng lắm phụ nữ chỉ như chim hoàng yến để anh tiêu tiền nuôi dưỡng thôi, chẳng cần cô có tài năng hay bản lĩnh gì, điều duy nhất phải có chính là nét đẹp của cô.

Cố Nhiễm đột nhiên nhếch môi đầy vẻ không phục.

Quý Thời Dục chiều chuộng cô đến mức coi trời bằng vung?

Quý Thời Dục yêu chiều cô cái beep ấy, yêu chiều cô mà tối hôm qua còn lừa cô nói là lần cuối cùng nhưng thật ra sau đó còn làm tới hai lần nữa?

Cố Nhiễm vừa dưỡng da vừa thầm mắng mỏ Quý Thời Dục. Hoàn tất bước dưỡng da làm trong lòng cô thoải mái hơn rồi.

Kim giờ chỉ mười một giờ.

Cố Nhiễm vào cô phòng quần áo. Tuần trước vừa đổi theo mùa mới. Đèn trần rải rác tự động bật sáng lên theo bước đi của cô, với lượng ánh sáng phù hợp chiếu vào tất cả các khoản trang phục theo mùa mới của các thương hiệu lớn trong tủ quần áo.

Đầu ngón tay Cố Nhiễm lướt qua giữa hàng quần áo mới, cuối cùng cô chọn một bộ đầm từng xuất hiện ở show thời trang Paris tuần trước.

Người giúp việc gõ cửa, nói bữa trưa đã được chuẩn bị xong.

Cố Nhiễm vừa soi gương chọn đầm phối với giày và trang sức đeo tay, vừa “ừm” đáp lại: “Biết rồi.”

Tác dụng của chim hoàng yến là để thưởng thức, gìn giữ vẻ đẹp và sự ngoan ngoãn là công việc của cô. Vì vậy, chương trình hằng ngày của Cố Nhiễm vô cùng đơn giản. Lúc Quý Thời Dục làm việc ở thành phố A, mỗi ngày cô sẽ mua sắm, uống trà chiều và đến spa làm đẹp. Đôi khi, cô sẽ đi tham gia vài buổi hội họp với anh. Lúc Quý Thời Dục đi công tác, cô sẽ bay khắp thế giới, mùa đông đi núi Alpes trượt tuyết, mùa hè đi Hawaii nghỉ dưỡng. Có khi đang tắm nắng, cô bỗng muốn ăn món riêng của nhà hàng trong nước, vì vậy một cuộc điện thoại sẽ được thực hiện, và phi cơ tư nhân sẽ chở cả đầu bếp cùng với nguyên liệu đến đây ngay.

Dù người xung quanh không phú cũng quý nhưng cách sống của Cố Nhiễm luôn nổi tiếng xa xỉ, đặc biệt là khi chỉ cần cậy vào danh tiếng “chú chim hoàng yến bên cạnh Quý Thời Dục” thì cô có thể trắng trợn sống xa hoa phóng túng rồi.

Hôm nay Cố Nhiễm hẹn làm spa ở một hội sở tư nhân.

Phòng, nhân viên chuyên môn và các loại tinh dầu thơm cần thiết đã được chuẩn bị xong. Cố Nhiễm nằm trên giường hội sở, toàn bộ quá trình sẽ hoàn tất trong vòng bốn tiếng, cảm giác mệt mỏi do say rượu + bị giày vò cả đêm qua cuối cùng cũng được giải tỏa.

Với cô, đây là một ngày bình thường như bao ngày.

Cố Nhiễm sảng khoái tinh thần ra khỏi hội sở. Qua bốn tiếng, rốt cục cô mới xem điện thoại, phát hiện có vài tin WeChat.

Viên Mộng Huyên gửi tin nhắn cho cô.

Cố Nhiễm cảm thấy thật quái lạ.

Viên Mộng Huyên gửi tin nhắn cho cô làm gì chứ. Trong buổi đấu giá, cô giành lấy viên kim cương mà Viên Mộng Huyên luôn ao ước, khiến cô ta tức đến mức mặt xanh rờn, bây giờ tự dưng gửi tin nhắn cho cô, đoan chắc không có chuyện gì tốt.

Tuy vậy, Cố Nhiễm không tài nào tưởng tượng được Viên Mộng Huyên có thể mang đến cho cô điều tồi tệ gì vào lúc này.

Chẳng lẽ Quý Thời Dục phá sản? Sau này anh muốn dẫn cô lưu lạc đầu đường xó chợ để trốn nợ hả?

Không đâu, trên danh sách Forbes được công bố gần đây nhất thì Quý Thời Dục lại tăng hạng mà.

Cố Nhiễm tháo kính mát xuống. Sau khi điện thoại nhận diện gương mặt thành công, nội dung tin nhắn của Viên Mộng Huyên nhanh chóng nhảy ra.

Đầu tiên Cố Nhiễm thấy một tấm hình.

Cô nhíu mày nhìn tấm hình đó rồi phóng to nó lên. Khoảnh khắc thấy rõ người trong hình là ai thì cô lập tức thừ người ra.

...

Trụ sở Tín Bác, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Quý Thời Dục mở xong hai cuộc họp, dựa lưng vào ghế văn phòng thư giãn, cuối cùng mới có thời gian lắng nghe trợ lý Từ báo cáo lịch trình.

Trợ lý Từ cầm máy tính bảng, sau khi nói xong hành trình cụ thể đến Úc tháng sau thì anh ta mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện. Anh vừa trẻ tuổi vừa khôi ngô, khí thế mạnh mẽ và chín chắn. Lúc nghe anh ta báo cáo công việc, dù bận rộn nhưng anh vẫn ung dung.

Từ Huy rất bội phục Quý Thời Dục.

Tuổi còn trẻ mà anh đã tiếp quản cả Tín Bác. Sau khi nhậm chức, anh gọn gàng chỉnh đốn mấy lão cáo già tự cao đang tìm cách khống chế chủ nhân mới. Mấy năm qua, dưới sự quản lý của anh, Tín Bác phát triển một cách nhanh chóng. Ngoài bất động sản ra, công ty bắt đầu tiến quân vào ngành khoa học kỹ thuật, vận chuyển, đầu tư và thậm chí cả điện ảnh giải trí. Mỗi một giây, giá thị trường đều đang tăng trưởng vô hạn.

Nghe Từ Huy báo cáo xong, Quý Thời Dục “ừm” đáp.

Trợ lý Từ cất máy tính bảng đi rồi lấy ra một văn kiện khác.

Tối hôm qua, Cố Nhiễm đã tốn 370 triệu giành được “Ái Ngân Hồ” trong buổi đấu giá, lại tốn thêm một số tiền nữa mua hai viên kim cương và một túi xách Trung Cổ nên có một vài thủ tục cần Quý Thời Dục ký tên.

Quý Thời Dục nhận lấy văn kiện rồi “soạt” ký tên mình lên như thường ngày, sau đó nhác thấy ba từ “Ái Ngân Hồ”.

Anh nhớ đêm qua Cố Nhiễm đã đắc ý khoe khoang trên vòng bạn bè.

“Tên lãng mạn và bức tranh cũng lãng mạn nốt, mua về treo trên phòng ngủ nhà mới là thích hợp nhất đó nha.”

“Đương nhiên là phòng tân hôn rồi.”

Đôi mắt Quý Thời Dục hơi u ám, anh ký xong giấy tờ rồi đưa cho trợ lý Từ: “Cậu ra ngoài trước đi.”

“Dạ.” Trợ lý Từ cầm hồ sơ ra khỏi văn phòng. Vừa đóng cửa lại, anh ta đột nhiên thấy có một cô gái đứng ở ngoài cửa.

“Cô Cố?” Trợ lý Từ không ngờ Cố Nhiễm bỗng dưng xuất hiện ở đây. Cô vẫn xinh đẹp như mọi ngày, nhưng không hiểu sao trợ lý Từ tinh mắt nhận ra mái tóc luôn tinh tế của Cố Nhiễm hôm nay có vẻ hơi rối loạn. Vả lại, đôi mắt cô không còn sự tự tin và kiêu căng thuộc về riêng chú chim hoàng yến nhỏ nữa, mà có đôi phần bất lực và hốt hoảng.

Tuy Cố Nhiễm không thường xuyên đến Tín Bác tìm Quý Thời Dục nhưng quầy lễ tân biết rõ, thang máy dành riêng cho tổng giám đốc có lưu dấu vân tay của cô.

Cố Nhiễm thấy trợ lý Từ ra khỏi văn phòng, đoạn rướn cổ nhìn ra sau anh ta rồi hỏi: “Quý Thời Dục có trong đó không?”

Trợ lý Từ gật đầu: “Có ạ, cô Cố... Ối này cô ơi.”

Anh ta chưa kịp dứt lời, Cố Nhiễm đã vòng qua anh ta và mở cửa đi vào. Cửa văn phòng tổng giám đốc được mở ra rồi đóng lại.

Trợ lý Từ lắc đầu nhìn hướng cửa, sau đó giao đống giấy tờ mới ký xong xuôi cho thư ký.

Trong phòng làm việc, Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm đột ngột xuất hiện trước mắt anh.

“Sao mới giờ này em lại đến đây” Anh không thích Cố Nhiễm đến tìm khi anh đang làm việc, bèn hỏi.

Cố Nhiễm nhìn người đàn ông đối diện, siết chặt túi xách của mình, muốn dùng cách thức này để củng cố thêm dũng khí cho bản thân.

“Quý Thời Dục.” Cô cất lời, mới phát hiện giọng nói của mình đang run rẩy: “Chúng ta kết hôn nhanh nhanh, được không.”

“Tháng sau nữa, à không, tháng sau được không anh?”

“Thật ra không cần chuẩn bị gì cho hôn lễ đâu anh, chỉ là một nghi thức mà thôi, rất nhiều thứ đều có sẵn rồi. Thế nên, anh không cần tốn thời gian hay tinh lực gì đâu, chỉ phải tốn tiền cho người khác đi làm là được à.”

Quý Thời Dục nghe vậy thì chợt cau chặt mày: “Gì chứ?”

Móng tay của Cố Nhiễm gần như ghim sâu vào trong thịt. Khi người đàn ông ấy không lập tức đồng ý mà chỉ hỏi ngược lại thì cô bắt đầu nghẹn ngào: “Hay là anh có thể dành ra một chút thời gian, thật sự chỉ cần chút xíu xiu thôi, để chúng ta đi đăng ký kết hôn trước nhé.”

Nghe xong, Quý Thời Dục hít sâu một hơi và nhìn chăm chăm vào Cố Nhiễm bằng đôi mắt bình tĩnh.

Trong nhận thức của anh, Cố Nhiễm là một cô gái rất thức thời và hiểu chuyện, tất cả những gì cô “làm” đôi khi chỉ là vài câu làm nũng hay tán tỉnh vụn vặt.

Nhưng phạm vi “làm” này lẽ ra không bao gồm kết hôn.

Cô dỗ dành ông già rất tốt, nhưng sau đó lại đi khoe khoang thông báo khắp nơi như thể ngày mai sẽ cử hành hôn lễ vậy.

Như một người bạn từng cười hỏi anh rằng, cậu có thật sự muốn kết hôn không, hay con chim hoàng yến nhỏ nhà cậu đang dùng cách này để ép hôn cậu?

Quý Thời Dục không thích cảm giác bị người ta quyết định thay mình, đặc biệt là khi anh không dự định dành ra một ngày nào để kết hôn trong lịch trình nửa năm gần đây hay thậm chí trong cả năm của mình.

Cuối cùng, anh lạnh lùng hỏi: “Cố Nhiễm, hôm nay em đến đây mà không báo trước tiếng nào chỉ để nói chuyện này với anh thôi ư?”

“Em làm gì phải vội vậy.”

“Nó quan trọng thế à?”

Cố Nhiễm nghe những gì anh nói, bèn ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của anh qua làn nước mắt mông lung.

Đúng vậy, kết hôn thôi mà, có gì quan trọng đâu?

Anh cũng chẳng từ chối quá thẳng thừng.

Cố Nhiễm khẽ khàng lùi về sau một bước.

Khi cô chớp mắt, nước mắt đọng trên viền mắt đã lâu lập tức chảy dài và lăn xuống đôi gò má.

“Nó quan trọng lắm.” Khuôn mặt Cố Nhiễm toàn là nước mắt. Cô nhìn người đàn lạnh lùng và bạc tình trước mặt.

Cô hèn nhát đến mức không dám nói cho anh biết, rằng Tần Văn Y chưa chết. Cô ta còn sống. Cô ta đã quay về.

Vì lẽ đó, cô tự lừa mình dối người rằng chỉ cần cô không tiết lộ thì anh sẽ không biết tin Tần Văn Y chưa chết, đến khi hai người lĩnh xong giấy kết hôn mới thôi.

Vậy nếu anh biết Tần Văn Y còn sống thì sao?

Cố Nhiễm muốn nói nếu Tần Văn Y ở đây và Tần Văn Y nói thế với anh, thì anh sẽ phản ứng ra sao.

Không, nếu là Tần Văn Y, anh sẽ không dùng những lời như đã nói với cô, mà sẽ cầu xin một hôn lễ và bảo đảm bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn.

Hình như cô lại thất bại rồi. Hệt như những người đó nói, đứng trước Tần Văn Y, cô mãi mãi luôn là kẻ thất bại. Tần Văn Y mạnh đến nỗi thậm chí cô ta chưa thật sự xuất hiện, mà chẳng hiểu sao cô đã bắt đầu loạn cào cào lên rồi, vừa xúc động vừa sợ hãi phải loạng choạng chạy đến chỗ làm việc của Quý Thời Dục đề nghị kết hôn với anh. Tuy vậy, có vẻ cô đã nhận được một đáp án khá bất ngờ nhưng lại cực hợp tình hợp lý.

Quý Thời Dục thấy nước mắt trên mặt Cố Nhiễm, điều này khiến lòng anh không khỏi phiền não. Anh đứng lên, đi tới rồi đưa tay cố gắng lau hết nước mắt trên mặt Cố Nhiễm.

Cố Nhiễm tránh khỏi bàn tay đang duỗi ra của Quý Thời Dục: “Anh tránh ra.”

Quý Thời Dục không biết tại sao chiều nay Cố Nhiễm lại đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn, bèn tỏ ra tức giận: “Cố Nhiễm.”

Đêm qua, anh định sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô. Nhưng đáng tiếc tối hôm qua, cô uống đến say khướt rồi kéo cà vạt và hôn anh.

Quý Thời Dục cố kìm tính cáu bẳn khi thấy Cố Nhiễm đã khóc đến bù lu bù loa: “Đi tìm Từ Huy đi, hai nhà máy rượu Nam Uyển sẽ được sang tên cho em. Em đừng quậy nữa, anh còn phải làm việc.”

Anh hời hợt đuổi cô về, muốn đặt dấu chấm hết cho chuyện mà anh coi là “trò hề” của buổi chiều hôm nay.

Đối diện với lệnh đuổi khách như bố thí của anh, Cố Nhiễm đột nhiên ngây ra như phỗng. Cô khẽ nhếch môi, bỗng dưng thấy thật hoang mang.

Quý Thời Dục hơi nhíu mày nhìn về phía Cố Nhiễm vẫn đang không có ý định rời đi, rồi thở ra một hơi. Cuối cùng, anh quyết định làm rõ: “Cố Nhiễm, anh chưa bao giờ cầu hôn em cả.”

“Từ đầu chí cuối anh không phải là người đề cập đến chuyện kết hôn này, và anh cũng chưa từng nghĩ em sẽ xem lời của ông già là thật. Trước khi em xem phòng cưới, mua tranh hay thậm chí thông báo với mọi người rằng em sẽ kết hôn, em từng hỏi ý anh hay đã được anh đồng ý chưa?”

“Hay em nghĩ vì ông già đã chấp thuận rồi, tất cả mọi người đều biết rồi, mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi thì dù anh không chịu cũng buộc phải kết hôn với em?”

“Em là cô gái thông minh và ngoan ngoãn mà.” Quý Thời Dục đối diện với Cố Nhiễm: “Anh mong em có thể hiểu rõ chuyện nào mới đáng.”

Lời anh nói rõ ràng và điềm tĩnh như từng con dao găm sáng loáng và lạnh lẽo. Cố Nhiễm há to miệng, như thể đang rơi vào trạng thái hỗn độn, cuối cùng còn bị người ta hung ác bóc ra từng lớp máu trên thắt lưng mình.

Anh nói ra một sự thật gần như tàn nhẫn.

Anh chưa từng cầu hôn cô.

Cố Nhiễm nhìn mặt Quý Thời Dục.

Cô vẫn luôn nghĩ dù anh từng qua lại với Tần Văn Y, dù anh không thể quên được Tần Văn Y, thế nhưng ba năm qua, cô là người luôn ở bên anh.

Cả hai... Ít ra là có cảm tình.

Tuy anh chưa từng nói yêu cô nhưng hôm đó lúc ở viện điều dưỡng, ông cụ nhắc đến chuyện kết hôn, anh chỉ mỉm cười chứ không từ chối.

Ông cụ bảo cô tính tình của thằng ranh này chính là vậy, không từ chối có nghĩa là chịu rồi, mau chuẩn bị hôn lễ đi.

Trên đường về từ viện điều dưỡng, cô choáng váng nhìn sườn mặt của người đàn ông ấy, cảm thấy như thể mình đang nằm mơ.

Anh sẽ thật sự thuộc về cô, dưới sự chứng kiến của mọi người và cả về mặt pháp lý, hoàn toàn thuộc về riêng cô.

Cô vui vẻ đi thông báo với mọi người chuyện này, dùng hết thảy mọi cách để nói cho họ biết:

Xem đi, tôi không chỉ là con chim hoàng yến dùng để an ủi mua vui.

Quý Thời Dục yêu tôi.

Nhưng bây giờ cô tỉnh mộng rồi.

Hóa ra có một số việc, bắt đầu từ ngày ở viện điều dưỡng cô cười đồng ý với ông cụ rằng sau này sẽ sinh ba đứa con, đó chỉ là suy nghĩ dại dột, đơn phương bằng lòng của cô thôi.

Thậm chí, không thể trách anh được. Đứng ở lập trường của anh, dường như anh đâu có làm gì sai.

Anh chẳng hề sai gì cả.

Chỉ là, anh còn chưa yêu cô mà thôi.

Bầu không khí từ từ lặng dần đi. Khi Quý Thời Dục buông cánh tay Cố Nhiễm ra, toan bảo Từ Huy vào đưa cô đi trấn tĩnh lại thì cảm xúc của Cố Nhiễm đột nhiên mất khống chế.

Cô bất thình lình nghĩ, bây giờ trông mình buồn cười đến mức nào chứ. Cô không còn lừa mình dối người, giấu giếm Quý Thời Dục như ban nãy nữa, như thể chỉ cần cô không nói thì người đó chưa bao giờ tồn tại vậy. Nhưng hiện giờ, Cố Nhiễm mới nhận ra, có một số chuyện và người, tồn tại chính là tồn tại, họ sẽ không bao giờ biến mất chỉ bởi anh không nhắc đến họ.

Như đoạn tình cảm cô luôn một mực dối mình dối người này.

Hai người, cuối cùng vẫn là khác nhau. Cô và Tần Văn Y – người có thể tựa vào khuỷu tay anh trước mặt bạn bè – suy cho cùng là hoàn toàn khác nhau.

Nước mắt vừa lau khô lại cuồn cuộn tuôn trào. Cố Nhiễm cuồng loạn hét vào mặt Quý Thời Dục: “Đúng! Là tôi đơn phương tình nguyện, không có cầu hôn, chỉ vì vài ba câu mà tôi bắt đầu tự ảo tưởng! Tôi chính là một đứa không biết thứ nào đáng làm đấy, nhưng không sao, Tần Văn Y là được rồi.”

“Anh chưa biết ư, nếu anh không biết thì giờ tôi nói cho anh biết đây. Tần Văn Y chưa chết. Cô ta còn sống. Cô ta sắp về đây ngay thôi!”

“Chúc mừng anh! Người thật trở về rồi, anh còn cần một con chim hoàng yến có tác dụng an ủi mua vui, đang bắt đầu mơ mộng hão huyền này làm gì nữa nhỉ.”

Cố Nhiễm nhìn người đàn ông đang tỏ ra hơi kinh ngạc nọ: “Bây giờ anh vui lắm đúng không, đừng vì tôi ở đây mà ngại không dám thể hiện ra. Không sao, dù anh có cười, cười đến mức lập tức chạy như bay đến gặp cô ta, hai người như chim liền cánh, cần gì một thứ thay thế như tôi nữa!”

Cuối cùng, cô lau nước mắt nước mũi, tuy đã nhếch nhác chẳng ra sao nhưng cô phải cố giữ vững chút tôn nghiêm sau chót của mình. Mặt đối mặt với người đàn ông luôn chỉ biết lãnh đạm, cô nói: “Quý Thời Dục, chúng ta kết thúc đi.”

Cố Nhiễm nói xong, quay mặt chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Từ khi Cố Nhiễm đi vào, trợ lý Từ vẫn đứng giữ cửa. Nghe xong hồi cãi vã làm người ta bất an, anh ta thấy Cố Nhiễm chạy ra ngoài với gương mặt đầy nước mắt.

“Cô Cố, cô Cố.” Trợ lý Từ đuổi theo hai bước nhưng Cố Nhiễm không quan tâm, mà cứ chạy thẳng đi.

Trợ lý Từ đành phải quay đầu lại, nhìn về phía cửa văn phòng tổng giám đốc đang hé mở.

Anh ta nhắm mắt đi tới và gõ cửa: “Tổng giám đốc Quý.”

Trong văn phòng, khí thế xung quanh anh tối sầm đến đáng sợ, bầu không khí bị bao phủ bởi luồng hơi thở đè nén của cơn giông trước lúc mưa nguồn.

Tất thảy trước mắt Quý Thời Dục đều là dáng vẻ Cố Nhiễm vọt tới trước mặt anh rồi bỏ lại câu “Chúng ta kết thúc đi” đó.

Cô nói kết thúc với anh.

Sự u uất trong lồng ngực anh dâng lên đến đỉnh điểm.

“Đi điều tra về Tần Văn Y.” Quý Thời Dục cau chặt mày.

“Vâng.” Từ Huy nhận lệnh.

“Với lại,” Nhìn theo hướng Cố Nhiễm vừa chạy đi sau khi buông lời tàn nhẫn, Quý Thời Dục thấp giọng căn dặn: “Dừng thẻ tín dụng của cô ấy lại.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp