Năm thứ ba kết hôn với đối thủ, anh ta mất trí rồi!

3


2 tuần


7.

"Anh ấy lại mất trí nhớ, nhưng sẽ sớm bình phục thôi."

Bác sĩ nhìn bản báo cáo chẩn đoán trên tay, đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi lên rồi nói như vậy.

Miếng gạc trên đầu anh tháo ra chưa được bao lâu, anh lại đội lại, mặt trắng bệch như thể không còn chút máu.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, thận trọng hỏi anh: “Anh có nhớ chuyện gì xảy ra gần đây không?”

Anh nằm trên giường bệnh, cảm thấy có chút yếu đuối:

“Tôi đã nói không có ai sẽ thích em, nhưng trong thoáng chốc em đã có bạn trai.”

Ồ, đó là câu chuyện khi tôi vẫn còn đang học đại học.

Tôi và anh học cùng trường đại học, có rất nhiều cô gái theo đuổi anh.

Anh không đồng ý với bất kỳ ai trong số họ, nói rằng anh đã có người mình thích.

Tôi khá ngạc nhiên.

Tôi nhớ khi còn học trung học, anh nói rằng anh là người con trai lạnh lùng, vì vậy sẽ không bao giờ yêu một cô gái nào đó.

Hơn nữa, mẹ anh thích trò chuyện với tôi, hầu hết chủ đề đều là về anh, tôi chưa bao giờ nghe dì nói anh thích ai.

Tôi tò mò hỏi anh:

"Cô gái đó có thích anh không? Anh mồm mép tép nhảy vậy mà?"

Anh hừ lạnh một tiếng:

“Chỉ cần tôi thích cô ấy là được.”

Tôi rất ngạc nhiên, hóa ra anh là một người có tình yêu đơn thuần như vậy.

Anh nhướn mi lên với vẻ mặt lười biếng:

"Nếu không ai thích em, em có thể đến tìm tôi. Tôi khá rộng lượng và không ngại đối xử tốt với em đâu. Đừng lo lắng, tôi coi em như em gái thôi."

Tôi cảm thấy hơi khó chịu nhưng không tức giận.

Tôi biết anh chỉ là nói đùa hơi quá nhưng không có ác ý gì.

Mà lúc đó tôi cũng cảm thấy khao khát tình yêu học đường, tình cờ có một anh chàng đang đuổi theo tôi, và được sự khuyến khích của bạn cùng phòng, tôi đã đồng ý anh ấy.

Sau khi biết chuyện, anh đã cười nh/ạo tôi:

"Sao em chơi với tôi lâu như thế mà khẩu vị vẫn tệ như vậy? Hắn ta ngủ gật trong lớp và sau giờ học lại đi chơi lêu lổng. Quá sa đọa, không tốt."

Tôi phớt lờ anh, nghĩ anh ghen tị vì tôi có người yêu trước.

Khi tôi hẹn hò với Ngụy Thảo, anh luôn vô tình xuất hiện và chen vào giữa tôi và Ngụy Thảo, giả làm anh trai nhà bên cạnh.

Ngụy Thảo bất đắc dĩ:

"Anh trai em quá nghiêm khắc với em, anh cảm thấy không được tự do khi ở bên em, chúng ta chia tay đi.”

Tôi chưa biết rõ về Ngụy Thảo, và tôi cũng ghét việc anh ấy cứ ngủ trong lớp khiến cho tôi cũng buồn ngủ.

Chia tay được thì quá tốt.

Trong những ngày đó, tôi bị viêm mắt, sưng đỏ nên lúc nào cũng có nước mắt chảy ra.

Anh hỏi:

"Em thích hắn ta đến thế à? Gu đàn ông của em tệ phết nhỉ."

Giọng tôi nghẹn lại, tôi giận dữ nói:

“Nếu anh không chịu trách nhiệm chuyện này, em sẽ nguyền rủa anh không bao giờ có được cô gái đó”.

Anh nhếch khóe miệng, rõ ràng là đang cười, nhưng trông lại vô cùng buồn bã.

"Không có được cũng không sao, vậy cầu cho cô ấy sống tốt là được."

Tôi chưa kịp hồi tưởng tiếp thì tay tôi đã bị ai đó nắm lấy.

Tưởng Minh Phi nhìn chằm chằm vào tay tôi, khô khan hỏi:

"Em đã kết hôn? Với Ngụy Thảo đó? Gu bạn trai của em vẫn chưa được cải thiện à?"

Tôi không muốn anh ấy lên cơn ghen một  lần nữa nên nhanh chóng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, bên dưới treo một chiếc nhẫn hình ngôi sao màu xanh lam:

“Nhẫn của anh đây nè.”

Tôi đeo nó vào ngón tay anh ấy.

Đêm qua, sau khi cởi quần áo của tôi, anh ấy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngực tôi, dường như muốn vứt nó đi.

Cuối cùng, anh ta từ bỏ ý định và lẩm bẩm:

“Hắn ta thậm chí còn không muốn giữ chiếc nhẫn, tại sao em vẫn yêu hắn như vậy?”

Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay, rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi, lặp lại động tác nhiều lần.

Anh ngước lên, vô cùng hưng phấn:

“Em đã gả cho tôi rồi à?”

Sau khi nhận được sự xác nhận của tôi, khuôn mặt sắc sảo thường ngày của anh ấy lúc này trở nên đờ đẫn.

Anh véo mạnh tay anh, chợt nhận ra:

“Không đ@u, là tôi đang mơ.”

Tôi rút tay ra, trên mu bàn tay có vết véo rõ ràng, tôi tức giận nói:

“Đương nhiên là không đ@u, anh véo vào tay em mà.”

Tôi đáp trả bằng cách bóp cơ bắp rắn chắc trên tay anh và nói:

“Nào, để xem đây có phải là mơ không nào”.

Anh vội vàng kiểm tra vết hằn của tôi rồi hôn lên tay tôi:

“Xin lỗi em, xin lỗi em, tôi vui mừng quá.”

Sau đó anh cười mãi, vẻ mặt ngốc nghếch.

Đột nhiên anh lại kiềm chế bản thân, nghiêm túc hỏi:

“Em cưới tôi vì thích tôi phải không?”

Đây là câu hỏi gì vậy? Thật không biết trả lời như nào.

Tôi và anh kết hôn dưới danh nghĩa hôn nhân mai mối từ gia đình, không liên quan gì đến tình cảm.

Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của anh, tôi buộc lòng nói dối:

"Ừ, nếu không thì sao chúng ta kết hôn được?"

Bây giờ có lẽ tên khốn này có thể im lặng rồi.

Kết quả là anh liên tục hỏi:

"Em có thực sự thích tôi không?"

Đột nhiên một cảm giác xấu hổ ập đến trong tôi.

Hai má tôi hơi ửng đỏ, tôi lắp bắp đáp:

“Em thích, em rất thích.”

Anh ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt, xúc động nói:

“Tôi cũng thích em, ước mơ của tôi đã thành hiện thực rồi”.

Sau đó anh nói:

“Nếu em thích tôi thì có thể hôn tôi được không?”

Làm thế nào mà anh trở nên nhiệt tình như vậy?

Tôi không thể chịu đựng được.

Hơn nữa, tôi chưa bao giờ chủ động hôn anh, toàn là anh luôn d/ụ d/ỗ tôi hôn anh.

Tôi lắp bắp trả lời:

“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, anh vẫn còn ốm.”

Anh ôm tôi và nói:

"Không, chỉ cần hôn tôi và đầu tôi sẽ hết đ@u."

Mặt tôi đỏ như quả cà chua, tại sao mình lại đang ở thế yếu và khó xử như vậy,

Thấy anh ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, tôi giả vờ chạm môi anh.

Tôi chưa kịp trở về nguyên vị trí, anh đã ôm chặt tôi, cướp lấy hơi thở của tôi giữa môi anh, mãnh liệt như muốn xé tôi thành từng mảnh.

Sau nụ hôn, tôi nằm phục người trên ngực anh, thở hổn hển.

Khi vẫn còn đang học đại học, kỹ năng hôn của anh đã tốt như vậy sao?

Nghe nhịp tim đập dữ dội của anh, tôi không khỏi đỏ mặt.

Tình trạng hiện tại thật sự rất khó chịu.

Trong lòng tôi có linh cảm không tốt, rằng những ngày sắp tới sẽ không dễ dàng.

8.

Những ngày sau đó, anh dường như đã thay đổi.

Không phải nói một đằng làm một nẻo như trước kia.

“Em yêu, tôi chưa bao giờ nghe em gọi tôi là chồng. Em có thể hôn tôi lần nữa được không?”

“Đừng nằm xa thế vào ban đêm. Khi nào thì em mới có thể hoàn thành trách nhiệm của một người vợ đây?”

Tôi lấy chăn che mặt:

"Đợi khi nào anh khôi phục hoàn toàn trí nhớ. Hơn nữa, sức khỏe của anh hiện giờ cũng không được tốt.”

Anh bế tôi ra khỏi giường:

“Tại sao vợ tôi lại nhút nhát thế nhỉ? Chắc hẳn tôi đã làm chuyện đó nhiều lần trong những ngày đó mà tôi không thể nhớ nổi.”

"Đầu tôi không còn đ@u nữa, chân tôi… Em ở bên trên chân mới không bị đ@u."

Tôi nhéo cơ bụng anh, tức giận:

"Im đi! Ngủ đi!"

Anh ngừng làm phiền, thấp giọng lẩm bẩm:

“Người mà tôi mong ước bấy lâu nay đang ở trong vòng tay, tại sao tôi lại không thể ăn em?

Tôi vùi đầu vào gối, che đi đôi má nóng bừng.

Anh thở dài, ôm tôi rồi ngủ thiếp đi.

Vào ban đêm, tôi bị đánh thức bởi cái nóng.

Nhiệt độ bên trong chăn rất cao, không biết mình đang ôm vào cái gì, nóng vô cùng.

Tôi bóp nó.

Người bên cạnh run rẩy:

“Em yêu, nhẹ nhàng một chút.”

Tôi tỉnh dậy ngay lập tức và anh ấy đang di chuyển lên xuống trên tay tôi…

Tôi muốn rút tay ra, nhưng hơi thở của anh đã phả vào tai tôi:

“Tôi không nhịn được khi nghĩ rằng em bây giờ đã thuộc về tôi.”

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận:

“Khi anh nhớ lại mọi chuyện, em chắc chắn anh sẽ hối hận.”

Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi:

“Hối hận điều gì? Vốn dĩ em là của tôi.”

Tay còn lại khuấy đảo sự ham muốn của tôi:

“Cứ trao hết cho tôi đi”.

Tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, khi còn học đại học, anh rất trong sáng.

Sao bây giờ lại dâm đãng thế, anh ấy lại biết cả điểm nhạy cảm của tôi.

Tôi chưa kịp suy nghĩ thì đã bị ham muốn của anh khơi dậy, tôi bị cuốn từng động tác của anh.

Giữa chừng anh lại phàn nàn rằng chân anh lại đ@u nhưng chúng tôi vẫn chọn tiếp tục hành động đó.

Anh ấy động viên tôi:

"Em thật lợi hại."

Tôi đổ mồ hôi đầm đìa, cơ thể nóng rực.

Anh ấy không phải con người đúng không?

Làm thế nào mà anh ấy có thể làm nó lâu như vậy?

Sau khi chơi đùa xong, tôi nằm trên giường không muốn cử động.

Anh vòng tay qua eo tôi, dường như còn đang suy nghĩ gì đó chưa xong:

"Vợ ơi, em thật xinh đẹp. Lần sau chúng ta lại thử lại lần nữa nhé."

Tôi không muốn nói một lời nào, ngày mai tôi sẽ dành sức để tính sổ với anh.

Thì ra tên khốn này dám giả vờ mất trí nhớ.

9.

Sau khi tỉnh dậy, anh lại bám lấy tôi, trêu chọc tôi khắp nơi.

Tôi cười nhạt, tránh ra xa một chút, lạnh lùng nói:

“Chúng ta không phải vợ chồng, anh là ti`nh nhân của em thôi.”

Anh ấy không hài lòng với việc tôi đẩy anh ra, bản thân anh muốn lại gần hơn.

Anh sững sờ khi nghe thấy lời tôi nói:

“Em nói vậy là sao?”

Tôi đã nói:

"Em đã kết hôn với Tây Tư Thần, thiếu gia của nhà họ Tây. Anh có nhớ anh ấy không? Anh ấy thường đến nhà em. Gần đây anh ấy phớt lờ em, em không vui. Em muốn ngoại ti`nh với anh để trả thu` anh ấy."

Anh hiển nhiên không tin, giơ tay:

“Nhẫn của chúng ta.”

Tôi giải thích:

“Đóng kịch thì phải chuẩn bị tất cả, nhưng giờ anh ấy lại hối hận và em trở về. Thật là có lỗi khi trước đây em có nói rằng em thích anh, vậy nên giờ kết thúc chuyện này ở đây nhé. Em đã liên lạc với mẹ anh, mấy ngày nữa dì sẽ đến đón anh."

Anh ngẩn ngơ hỏi:

“Vậy tối qua chúng ta đã làm gì?”

Tôi trả lời:

“Hãy nghĩ rằng đó là sự đền bù lần cuối từ em”.

Anh siết chặt vai tôi, xúc động nói:

“Em còn muốn quay lại với hắn ta không?”

Nói xong, anh bất động.

Tôi cười nhạt:

“Tưởng Minh Phi, sao anh không giả vờ nữa đi?”

Anh cười khẩy:

"Anh vừa mới khôi phục trí nhớ, còn chưa kịp nói cho em biết. Không phải bác sĩ cũng nói lần này anh sẽ khôi phục trí nhớ rất nhanh sao?"

Tôi quay mặt đi và phớt lờ anh.

Anh ôm tôi:

“Vợ yêu, đừng tức giận, anh làm như vậy để cho em một trải nghiệm mới thôi mà”

Tôi véo vào eo anh ấy, anh ấy cau mày đ@u đớn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

"Lừa dối em, anh vui lắm phải không? Tại sao anh lại giả vờ bị mất trí nhớ?”

Anh trông có vẻ không tự nhiên:

"Thì anh chỉ muốn nghe em nói em thích anh, tại em chẳng bao giờ nói từ đó luôn ấy. Lần duy nhất là khi anh bị mất trí nhớ này."

Nghĩ đến lời mình vừa nói, tôi đỏ mặt:

“Có nhất thiết phải nói ra không? Chúng ta ở chung với nhau anh không cảm nhận được sao?”

Anh khẽ lẩm bẩm:

“Anh chỉ muốn chính tai mình nghe thôi.”

Tôi nắm lấy tai anh:

“Vậy anh có muốn nghe những điều ngoo ngốc mà anh đã nói trong những ngày mất trí nhớ không?”

Anh ta ho nhẹ và nói:

"Những lời nói không có ý thức của người chưa trưởng thành thì không thể coi là thật được."

Bây giờ anh biết ngại rồi?

Tôi giả vờ giống như thể anh muốn giữ tôi lại:

“Tôi ghen tị với hắn ta quá, em nhìn tôi được không?”

Mặt anh đỏ bừng, xấu hổ vô cùng:

“Đó không phải là anh, bây giờ mới thật sự chính là anh.”

Tôi giả vờ như sắp ngất xỉu:

“Tôi sai rồi, tôi không bằng hắn ta.”

Anh bịt miệng tôi lại:

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Tôi gỡ tay anh ra và nói tiếp:

"Người con trai hồ đồ nào mà cưới em? Hắn ta hồ đồ quá."

Tưởng Minh Phi hét lên và bịt tai lại:

"Đừng nói nữa, tên ngốc đó không phải là anh mà!"

Tôi tiếp tục nói lớn:

"Khi tôi trở lại, em hãy ly hôn với hắn ta, em sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi. Tôi sẽ không nói với ai cả. Em vẫn có thể ở bên hắn ta."

Tai anh đỏ bừng.

Anh lao tới, đe` tôi xuống và hôn lên môi tôi, anh khiến tôi im lặng bằng cách như vậy.

Tôi cười rung lên.

Thấy không ngăn được tôi, anh hơ`n dỗi:

"Phải, kẻ ngốc đó là anh đấy. Anh thích em nhưng anh là đồ he`n nhát, không dám nói ra. Phải giả vờ mất trí mới nói được."

Tôi hạnh phúc:

“Sao anh không dám nói? Em không chế giễu anh đâu”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play