10.

Nếu trước đây anh không thổ lộ tình cảm trong cơn s@y thì có lẽ tôi vẫn không chắc chắn về suy nghĩ của anh.

Sau khi biết anh muốn tôi ở gần anh vào ban đêm, tôi nhận ra rằng anh có thể…

có lẽ…

có ti`nh cảm với tôi.

Nhưng tôi không chắc liệu anh có đang chơi tôi hay không.

Bởi vì khi còn học trung học anh thường nói:

“Nếu sau này em không tìm được bạn trai, tôi có thể làm bạn trai của em.”

"Tôi là một người vô tâm và tôi sẽ không thích ai thật lòng."

"Chúng ta cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ, nhà tôi lại giàu có, nuôi em không phải vấn đề."

"Sao em không để ý đến tôi? Thời nay kiếm người đàn ông tốt khó lắm."

"Đừng suy nghĩ nhiều, tôi rất vui lòng giúp đỡ em."

Tôi luôn cảm thấy lời nói của anh có ý nghĩa thâm sâu nên tôi hỏi thẳng anh:

“Anh có thích em không?”

Anh vô cùng phấn khích, như thể tôi đã nói điều gì đó mới mẻ:

"Há, tôi chỉ là người tốt bụng đẹp trai mà thôi, em đừng hỏi tôi như vậy”

“Tôi không thích ai cả, tôi đẹp trai quá, tôi chỉ thích bản thân mình thôi.”

"Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ nói đại vậy thôi.”

"Em đã để ý đến tôi từ lâu rồi phải không? Nếu bây giờ em thổ lộ tình cảm với tôi thì tôi vẫn có thể cân nhắc.”

"Đừng hy vọng quá, yêu cầu của tôi đối với bạn gái rất cao."

Vốn dĩ tôi có chút cảm giác với anh, anh đẹp trai, không phải người xấu, miệng lại rất ngọt, thử ở cạnh anh cũng có nhiều điều mới mẻ.

Nhưng khi nghe anh nói như vậy, ngọn lửa nhỏ trong tôi đã hoàn toàn bị dập tắt.

Tôi kh//ó c/hịu trước sự kiê//u ng//ạo của anh:

“Tôi thích Tây Tư Thần, tôi không thích anh.”

Gia đình Tư Thần là đối tác của gia đình tôi và anh thường đến nhà tôi cùng bố mẹ anh ấy.

Sau khi Tưởng Minh Phi biết được điều đó, anh ấy thường đến nhà tôi với lý do dạy kèm cho tôi.

Trong mắt mọi người, anh thân thiện và đặc biệt học giỏi, bố mẹ tôi rất tin tưởng anh.

Bất cứ khi nào Tây Tư Thần đến nhà tôi, anh đều cố ý kéo tôi rời đi với lý do kiểm tra bài tập về nhà.

Anh nói:

“Yêu sẽ làm giảm IQ của em  nên em phải tập trung vào việc học. Tôi đẹp trai hơn hắn, học giỏi hơn hắn, cao hơn hắn, giàu có hơn hắn và nhiều người yêu quý tôi hơn hắn. Tây Tư Thần làm sao có thể so sánh được với tôi? Nếu em muốn tìm người khác thì ít nhất cũng phải tìm người hơn tôi về mọi mặt. Nhưng có lẽ em sẽ không tìm được đâu."

Sau đó anh nghe thấy tôi nói Tây Tư Thần hơn anh, tức giận đỏ mặt:

"Em thật đúng là không có mắt nhìn!"

Nghĩ đến những hành vi khác nhau của anh ấy, tôi chỉ nghĩ anh ấy thích trêu chọc tôi, và tôi không có ý định đôi co với anh từng tí một.

Không lâu sau vụ đào hôn, anh đưa tôi đi dự tiệc.

Tôi ngồi một mình trong góc, anh ấy bị đối tác kéo đi bàn chuyện làm ăn.

Không ngờ tôi lại nhìn thấy Tây Tư Thần.

Anh ấy chào đón tôi nồng nhiệt, tôi cảm thấy có chút áy náy:

“Em xin lỗi về chuyện xảy ra ở đám cưới, em nghe nói cổ phiếu của anh đã giảm rất nhiều.”

Anh xua tay nói:

"Không sao đâu. Chuyện cổ phiếu lên xuống hết sức bình thường, em đừng để trong lòng."

Rượu vang đỏ bên cạnh vô tình bị người phục vụ hất đổ, đổ ra quần áo tôi.

Anh cởi bộ đồ của mình ra, mặc cho tôi rồi đưa tôi vào phòng thay đồ.

Anh ấy đứng đợi tôi ở ngoài cửa.

Khi chúng tôi cùng nhau ra khỏi hành lang, chúng tôi đã gặp Tưởng Minh Phi.

Anh đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Trước khi bữa tiệc kết thúc, anh đưa tôi về nhà và nói:

“Em đã kết hôn rồi, cho dù hắn có giúp đỡ, em cũng phải học cách giữ khoảng cách với những người đàn ông khác. Những người phụ nữ khác bước tới là tôi giơ tay cho họ xem chiếc nhẫn ngay. Em có thể làm tương tự theo cách tôi đã làm không?"

Những ngày đó mẹ tôi ốm và tâm trạng tôi rất tệ.

Không thể nghĩ đến việc đối phó với anh nữa, tôi gượng gạo gật đầu rồi đi vào phòng ngủ.

Thấy tôi có vẻ lơ đãng, anh tức giận lao ra khỏi nhà đến tận nửa đêm mới quay lại.

Khi quay lại, mặt anh đỏ bừng:

“Tôi bị bỏ thuốc rồi.”

Tôi chớp mắt:

“Thì sao?”

Tôi thực sự không muốn giúp anh ấy, vì tôi đã quá hiểu anh ấy.

Trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm điều gì đó như thế này với anh ấy, thật kỳ lạ.

Anh nói với chính mình:

“Em đừng lo lắng, nếu có thai, thì sẽ sinh. Sau này nếu em muốn rời đi, tôi sẽ nuôi con, sẽ không để con trở thành gánh nặng cho em. Tôi cũng sẽ không tìm mẹ kế cho con, em có thể quay lại chăm sóc con bất cứ lúc nào. Tôi là người có đạo đức nên sẽ không ngoại ti`nh."

Tôi lại hỏi câu hỏi trong lòng vẫn chưa tìm được câu trả lời:

“Anh thích em đúng không?”

Anh sững sờ, cuối cùng hồi lâu mới nói được một câu:

“Nếu em nghĩ là như vậy thì chính là như vậy.”

m thanh cực kỳ nhỏ.

Tôi ngồi trên giường quan sát anh ấy và nhận ra.

Có lẽ anh thích tôi và không muốn thừa nhận điều đó.

Thấy tôi không đáp lại, anh có chút thất vọng:

“Tôi đi ngâm nước lạnh vậy.”

Anh vừa định rời đi thì tôi giữ anh ấy lại:

"Không phải là không thể, đây là lần đầu tiên của em, xin hãy nhẹ nhàng một chút."

Làm điều đó với anh cũng không phải là không thể.

Kể từ đêm đó, anh ấy luôn bắt tôi làm chuyện đó suốt ngày với lý do thuốc ngấm sâu quá.

Tôi buông anh ra, động tác anh nhẹ nhàng, tôi không có cảm giác gượng ép, người dọn dẹp đống bừa bộn này là anh chứ không phải tôi.

Tôi vẫn còn tức giận vì người bỏ thuốc anh có vẻ như đã bỏ quá nhiều, nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra.

Không phải anh bị đ….ánh th…uốc ở đâu đó, mà là anh chủ động lấy.

Thật lợi hại.

Rõ ràng anh có thể giả vờ, nhưng anh ấy lại ép bản thân làm thật để trông thuyết phục hơn.

11.

Không lâu sau, Tây Tư Thần nói rằng gần đây bạn trai anh lạnh nhạt với anh, anh không chắc liệu anh ấy có thay đổi ý định, và muốn tôi hợp tác diễn xuất.

Tôi vẫn cảm thấy có lỗi với anh về việc đám cưới nên đã đồng ý.

Tôi không muốn nói cho Tưởng Minh Phi biết, dù biết mục đích tôi đi chỉ đơn giản như vậy, anh vẫn sẽ hơ`n dỗi.

Trong quán bar, tôi giả làm chị lớn đuổi theo Tây Tư Thần và liên tục quấy rầy anh ấy.

Bạn trai anh ngồi đối diện, khuôn mặt bị vành mũ che kín, khiến nét mặt không rõ ràng.

Thấy tôi quấy rầy Tây Tư Thần, anh ta không có phản ứng.

Tây Tư Thần thất vọng và đưa mắt ra dấu rằng tôi có thể rời đi.

Tôi còn chưa kịp rút tay ra khỏi cánh tay anh thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng gầm:

"Tịch Tư Thần, tên trộm chết tiệt!!!"

Tưởng Minh Phi bước vào, đẩy tôi ra, nắm lấy cổ áo anh ta và định đánh anh ta.

Tôi chưa kịp phản ứng thì bạn trai anh ta đã di chuyển, nắm lấy cú đấm và kéo Tây Tư Thần rời đi.

Bây giờ chỉ còn tôi và Tưởng Minh Phi ở lại.

Tôi định giải thích thì thấy ánh mắt anh khó chịu nên tôi im lặng nhìn anh uống hết cốc này đến cốc khác cho đến khi bất tỉnh.

Anh đã khóc:

"Nếu như anh không thông qua máy định vị để tìm em, tối nay em sẽ không trở lại sao? Em không cưới anh nữa sao? Tại sao anh vẫn không thể có được em? Anh ghen tị với hắn ta quá, em có thể để ý anh được không?"

Chỉ khi đó tôi mới biết anh nghĩ gì.

Ngày hôm sau, tôi nói sự thật với anh, để bảo vệ quyền riêng tư của Tây Tư Thần, tôi miêu tả bạn trai anh ấy là một cô gái bình thường.

Tôi trịnh trọng nói:

“Em không bất mãn với cuộc hôn nhân này, cũng không có ý định tìm người khác. Em cũng không thích Tây Tư Thần. Anh đang nghi ngờ điều gì vậy? Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, anh không cảm nhận được sao?"

Anh im lặng và không trả lời câu hỏi.

Tôi không ép buộc anh:

“Đừng suy nghĩ nhiều, em không tệ đến thế đâu”.

Anh thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng hỏi:

“Hôm qua anh say có làm càn không?”

Anh ấy sẽ mất giọng khi say và không thể nhớ bất cứ điều gì về bữa tiệc độc thân.

Tôi lo lắng rằng anh ấy sẽ xấu hổ và tức giận sau khi nghe lại điều này.

Lúc đầu tôi không muốn nói gì, nhưng những gì anh làm trước đó đã khiến tôi tức giận.

Tôi đáp trả:

“Anh không làm gì đâu, anh chỉ mộng du thôi mà”.

Anh ta lẩm bẩm một cách thờ ơ:

"Không phải em đã biết điều đó rồi sao?"

Tôi cười giận dữ, đúng là đồ chó.

May mắn rằng kể từ ngày đó, anh đã ổn định và bớt kiêu ngạo hơn.

12.

Tưởng Minh Phi nghe tôi hỏi anh vì sao không thừa nhận rằng anh thích thôi, anh lại im lặng.

Tôi cù anh:

“Đối với em anh đã không còn gì mới mẻ nữa, anh còn xấu hổ à?”

Anh né tránh tay tôi:

“Đừng nói nữa, thật là ngốc.”

Anh luôn có sự phản kháng rất mạnh khi đề cập đến vấn đề này, nhưng tôi thực sự tò mò không biết điều gì có thể khiến anh ấy trở nên dối trá như vậy.

Tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình để khiến anh ấy nói cho tôi biết.

Tôi ấn anh ấy xuống dưới và ngồi lên bụng anh ấy:

"Anh nói cho em biết, rồi sẽ được làm lại những gì chúng ta đã làm tối qua. Nghĩ kĩ đi, anh sẽ không có cơ hội này lần nữa đâu."

Anh mặc cả:

“Nếu từ lần sau luôn sử dụng tư thế này, tôi sẽ nói cho em biết.”

Tôi đấm mạnh vào bộ ngực rắn chắc của anh:

"Được rồi! Em đồng ý. Nói cho em biết đi."

Anh giãy giụa một lúc mới nói:

“Lúc trước em đã nói, người ép buộc tình yêu thật đáng xấu hổ.”

Tôi sững người, cố nhớ lại những gì mình đã nói trước đây.

Có vẻ như bộ phim "Hoàn Châu cách cách" tôi đã xem hồi còn trung học, khi đó Nhĩ Khang bị một công chúa Miến Điện tìm mọi cách không cho anh trở về kinh thành và ép phải yêu cô ấy.

Tôi xấu hổ:

“Đó là công chúa Miến Điện, em đâu nói anh thế”.

Anh trả lời với vẻ rất miễn cưỡng:

"Anh tưởng em đã phải lòng Tây Tư Thần. Anh muốn làm với em những gì công chúa Miến Điện đã làm với Nhĩ Khang. Hơn nữa, có vẻ như em không có hứng thú với anh nên anh sợ nói ra với em thì chúng ta sẽ không còn là bạn nữa. Anh không muốn làm em khó xử, cũng không muốn rời xa em."

Tôi sửng sốt:

"Vậy ra đây là lý do anh không chịu thừa nhận tình cảm với em à? Là em hiểu lầm à? Những gì trước đây anh nói đều ám chỉ em à?"

Anh đỏ mặt:

“Anh không thể hiện rõ ràng à?”

Điều này thực sự khó giải thích.

Sau một lúc lâu, tôi nói:

"Anh hâm thật. Từ giờ hãy thể hiện đơn giản hơn đi."

Anh thở phào:

“Dù sao thì anh cũng đã đạt được điều mà anh muốn rồi.”

Tôi im lặng.

Rõ ràng anh có thể chọn đánh bóng thẳng, nhưng anh lại đi vòng quanh để sút.

Tôi hỏi:

"Sao anh lại thiếu tự tin như vậy? Không phải anh nói anh đẹp trai, giàu có và có nhiều người theo đuổi sao?"

Anh có chút buồn:

"Em không để ý đến những điều đó, thì làm sao anh có thể lấy những thứ đó ra để tạo ấn tượng với em. Anh không thể để mất em được."

Tôi đáp lại:

“Vậy bây giờ anh không cần lo lắng nữa, anh đã có được em rồi.”

Anh thở dài và ôm tôi vào lòng.

Tôi rúc vào vòng tay anh, một khoảnh khắc hiếm hoi và ấm áp.

Một lúc sau, anh lại trở nên ranh mãnh.

Anh chạm vào chân tôi:

“Nói thì cũng đã nói rồi, đến lúc phải hành động thôi.”

Tôi cười với anh:

“Giờ không được, em đang mang thai. Đêm qua phải cố gắng làm em rất mệt đấy.”

Anh ta sửng sốt:

"Có rồi á, cuối cùng thì cũng có rồi."

Sau đó anh nhớ tới gì đó, vẻ mặt phức tạp:

"Là lúc đó sao?"

Tôi gật đầu, xúc động nói:

“Không ngờ cái giá của việc có con lại là anh trở nên dở hơi lâu như thế”.

Anh không nói gì.

Tôi nghi hoặc:

“Anh không phải là ghen với cả chính bản thân mình ấy chứ?”

Anh đáp lại:

“Anh không ghen, nhưng anh bực mình”.

Tôi hỏi:

“Tại sao?”

Sắc mặt anh méo mó:

"Có lúc đó thì sau này con cái cũng sẽ hâm hâm giống hắn ta."

Tôi băn khoăn:

“Giống anh ta cũng là giống anh. Hai người không phải là một sao?”

Anh suy sụp:

“Hắn ta ngốc lắm, con anh không thể ngốc giống vậy. Không thì khi anh nhìn thấy đứa bé, anh sẽ nhớ lại mình trước đây ngốc đến mức nào.”

Tôi an ủi anh:

“Đứa bé đến đây vào lúc này, chứng tỏ đứa bé ấy thích anh của khi đó.”

Anh lo lắng:

“Không, không thể như vậy được, anh xấu hổ ch*t mất.”

"Sách nuôi dạy con ở đâu? Anh muốn bắt đầu với thai giáo trước khi sinh!"

Lại một sự hỗn loạn bùng nổ.

Tôi nhìn bộ dáng ngốc nghếch của người đàn ông trước mặt mà không khỏi bật cười.

Chúng tôi biết nhau từ nhỏ, lớn lên như thành kẻ thu` của nhau và không ngờ cuối cùng lại trở thành vợ chồng.

Rất nhiều điều đã xảy ra trong quá trình này, và nhiều khúc mắc đã xảy ra.

Chúng tôi đã có những khi sắp lạc mất nhau.

Tuy nhiên, số phận đã gắn kết chúng tôi chặt chẽ và chúng tôi là người duy nhất của nhau.

Không gì có thể đẹp hơn thế này.

[HOÀN TOÀN VĂN]

- - - - -

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play