Năm thứ ba kết hôn với đối thủ, anh ta mất trí rồi!

2


2 tuần


4.

Vào buổi sáng khi tôi thức dậy, tôi đã ôm chặt anh giống như một con bạch tuộc .

Anh đã tỉnh trước tôi rồi, đôi mắt đắc ý đầy trêu chọc, cười khúc khích:

"Lâm Tiểu Tinh, em khá là thích dính lấy người khác thì phải. Nhưng em yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết, tôi cũng sẽ không nói cho hắn biết đâu, tôi còn phải giữ danh tiếng của mình chứ."

Khóe miệng tôi giật giật. Nếu không biết sự thật thì tôi đã tin người con trai tô`i tệ này, lắm trò thật.

Anh và tôi được gia đình khuyên kết hôn, và tất nhiên ban đầu anh không phải là người mà tôi muốn cưới.

Vào ngày cưới của tôi với Tây Tư Thần, anh đã kéo tôi chạy đi.

Trong xe, mặt anh quay sang một bên, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Giọng anh có chút lạ:

"Chúng ta kết hôn đi, em giúp tôi tránh được sự theo đuổi của những người phụ nữ khác, còn tôi sẽ giúp nhà em trả hết nợ. Hắn ta không giàu bằng tôi, mẹ của hắn cũng không thích em. Chúng ta là bạn thuở nhỏ, mẹ tôi cũng rất thích em.”

Vì những lời anh nói, tôi đã đồng ý.

Do chúng tôi cưới nhau theo thỏa thuận nên tôi nghĩ việc ngủ riêng phòng là điều đương nhiên.

Nhưng anh thì ngược lại, tỏ ra không hài lòng:

"Nếu mẹ tôi biết sự thật thì em tính sao? Em yên tâm, tôi sẽ không chạm vào người em dù chỉ là một cọng lông, tôi thích..."

Anh liếc nhìn ngực tôi với vẻ mặt đỏ bừng nghi ngờ:

"Tôi thích ngực nhỏ. Em không phải gu của tôi."

Cứ như vậy tôi lại tin theo và đồng ý chuyển vào phòng anh.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi đã quấn lấy anh và anh có vẻ mặt giống như bây giờ.

Hồi đó tôi xin lỗi anh rối rít và vô cùng áy náy, anh đã rộng lượng tha thứ cho tôi và nói:

“Ôm cũng được, dù sao người thiệt thòi vẫn là em. Lần sau đừng ôm tôi chặt quá như đêm qua nhé.”

Tôi rất xấu hổ sau khi nghe anh nói như vậy, tôi tự hỏi thường ngày ngủ mình nằm rất yên tại sao đêm qua lại làm điều đó chứ.

Điều đáng sợ hơn là mỗi sáng tôi thức dậy tôi đều nhận ra mình nằm trong vòng tay anh.

Tôi bắt đầu nghi ngờ, chắc hẳn có điều gì đó bất thường ở đây,  tôi giấu anh trộm đặt một chiếc camera nhỏ trong phòng.

Ngày hôm sau, tôi mở nó ra và xem thử.

Tôi ngủ rất ngoan bên cạnh anh, anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Trên mặt anh nở nụ cười đắc thắng, giống như một con mèo ran//h mãn//h.

Khi cơn g//iậ//n của tôi đã nguôi ngoai phần nào tôi đưa nó cho anh xem.

Anh ngạc nhiên và nói:

“Ồ, mẹ tôi bảo tôi bị mộ//ng du, hóa ra là thật rồi. Việc này tôi đã trách lầ//m em, nhưng tôi đẹp trai như vậy, em cũng không bị th//iệt th//òi."

Mẹ anh nghe xong liền cười phá lên, đến nỗi hàm răng giả của bà rơi xuống đất.

“Đồ ng//ố/c, miệng thì cứng như sắt, nhưng mặt lại mỏng như tờ giấy.”

Tôi không hỏi anh thêm câu nào nữa, s//ợ anh tức g//iận.

Không ngờ sáng sớm tôi tỉnh dậy vẫn còn trong vòng tay anh, sau khi anh đặt tôi về vị trí ban đầu, anh mới mở mắt ra và nói d///ối: “Xin lỗi, tôi lại mộng du rồi.”

Bây giờ nhìn người đàn ông m//ất trí nhớ vẫn đang gi//ả vờ này, tôi không khỏi cười khẩy.

Tôi tự hỏi không biết khi khôi phục trí nhớ anh còn có thể bình tĩnh như bây giờ hay không.

5.

Những ngày sau tôi dành nhiều thời gian để chăm sóc anh hơn, và thỉnh thoảng mong chờ anh vì tôi mà gh___en với người đàn ông mà anh cho rằng là chồng của tôi.

"Tại sao hắn ta không tới gặp em? Tôi nói rồi, em nên cân nhắc đến việc tìm một người đàn ông khác. Là một thằng đàn ông, tôi không bao giờ để cảm xúc làm ảnh hưởng xấ//u đến cuộc sống của mình. Em là phụ nữ, em không thể dành cả cuộc đời để theo đuổi những người không dành tình cảm cho mình. Em phải học cách tự yêu lấy bản thân."

Tôi viết tất cả những điều đã xảy ra vào một cuốn sổ nhỏ, đợi khi anh hồi phục trí nhớ sẽ đọc tất tần tật cho anh nghe.

Khi thấy tôi phớt lờ, anh có vẻ hơ`n dỗi. Một lúc sau, anh giả vờ đ@u đầu và gọi tôi lại nhờ xoa bóp.

Lát sau, Tưởng Minh Phi gần như không thể ngồi yên được chờ đợi, anh kiên quyết muốn đến quán bar hát.

Tôi thắc mắc: “Tại sao anh lại muốn đi hát?”

Tôi nhớ rằng trước kia anh không thích hát, hơn nữa anh cũng không hát hay cho lắm.

Anh cười khúc khích:

"Không phải lần trước em nói rằng tôi hát rất hay sao? Vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng hát cho em nghe, không phải ai cũng được nghe đâu đấy."

Ái chà, có vẻ tôi thật sự tự mang thêm rắc rối cho mình rồi.

Tôi cười trừ và đưa anh lên quầy bar.

Anh chọn bài hát tên là "Green".

Đó là một bài hát hay và ý nghĩa nhưng anh hát thì có lẽ người nghe chỉ muốn độn thổ.

Tôi ngồi sang một bên, đeo tai nghe với vẻ mặt không mấy quan tâm.

Tôi không khỏi thở dài, thật là một giọng hát quá tệ.

Giọng anh thường ngày rất ấm áp và có sức mê hoặc, nhưng tại sao khi anh hát lại như rết c//ắ/n bên tai vậy.

Rõ ràng anh không để ý đến điều đó và vẫn cầm micro hát một cách s@y mê.

"Từ giờ trở đi, em trong trái tim anh chỉ còn lại màu xanh ~"

Hát xong một bài, anh tiếc nuối nói: “Nếu không phải thân phận không cho phép thì tôi đã rất muốn ra mắt một bài hát”.

Tôi thấy anh hát xong, lặng lẽ rút nút tai nghe ra.

Sau đó anh cầm ly rư//ợu lên, rót vào ly và đưa cho tôi: “Uống một chút với tôi nhé”.

Tôi ngăn anh lại vì chân anh vẫn chưa lành và anh không thể uống rượu được.

Anh rưng rưng, vẻ mặt đầy ti//ếc nuối: “Vậy em uống hộ tôi đi. Em uống thì coi như tôi uống vậy.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh có biểu cảm như vậy, dường như bị m/a xui wỉ khiến nên tôi đồng ý.

Anh rót hết cốc này đến cốc khác, còn tôi cũng theo đà đó uống hết cốc này đến cốc khác.

Tôi là người không uống được rư//ợu, chỉ sau vài ly tôi đã cảm thấy cơ thể nóng lên, không còn được tỉnh táo.

Tôi choáng váng đẩy tay anh đang cầm ly r/ượ//u ra: “Em không uống nữa đâu, em sẽ s@y mất.”

Anh ghé vào tai tôi thì thầm đầy qu//yến rũ: “Bé à, uống thêm một ly nữa, chỉ một ly thôi.”

Giọng nói qu//yến rũ và lôi cuốn, tôi m//ất trí và lại uống hết ly này đến ly khác.

Khi tôi tỉnh dậy, Tưởng Minh Phi đang ngủ s/ay trên n_gự//c tôi.

Cơ thể tôi đ@u nh//ức khắp người, khắp ng//ực và c//ổ có những vết hằn đỏ.

Tôi xoa xoa đầu và cố nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.

Thấy tôi trong trạng thái không được tỉnh táo, anh dụ dỗ để tôi chủ động hôn anh, sau đó chúng tôi đã có một đêm mặn nồng.

Trong lúc đó tôi vô tình va vào chân của anh, anh đ@u đến nỗi mồ hôi toát ra trên trán, nhưng lực đẩy ở eo lại không hề suy yếu chút nào.

Tôi cười tức giận, hóa ra là kế hoạch lên sẵn rồi à.

Tưởng Minh Phi ngay sau khi tỉnh lại, phàn nàn: “Là em ép buộc tôi.”

Sau đó anh cho tôi xem đoạn video anh ấy quay. Trong video, tôi túm lấy cổ áo anh ấy, hôn anh ấy một cách cuồng nhiệt và thô bạo cởi dây lưng cho anh.

Trong video hiện rõ anh ta có vẻ mặt miễn cưỡng và xấu hổ.

Anh đã đẩy tôi ra, nhưng vì sự mạnh bạo của tôi mà anh đã bị ép đến bước đường này.

Tôi nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, nhìn bề ngoài thì có vẻ như tôi là người chủ động nhưng thực ra chính anh là người đã thúc đẩy hành vi của tôi.

Bởi vì trước nay khi s@y tôi rất im lặng và không làm càn.

Anh nằm đó với vẻ mặt trông xấu hổ và tức giận, như thể sự trong sạch của anh đã bị lấy đi:

“Em hãy ly hôn với hắn ta đi, vì em sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi. Dù sao hắn ta căn bản cũng không quan tâm đến em, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, hắn ta cũng chưa từng gọi điện cho em. Em giúp tôi tránh được sự theo đuổi của các cô gái khác, còn tôi cũng có thể giúp gia đình em trả nợ."

Anh nói từng câu từng chữ rất quyết đoán, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt anh ấy.

Tôi liếc nhẹ anh rồi nói:

“Em sẽ s@y nếu uống rượu, nhưng em sẽ không làm càn. Không giống như anh, có thể làm bất cứ điều gì sau khi s@y rượu.”

Có nghĩa là, tôi biết sự thật, anh không cần phải giả bộ.

Sắc mặt anh cứng đờ, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.

Tôi nhặt quần áo dưới đất ném cho anh, ra hiệu cho anh mặc vào.

Anh cầm quần áo mặc vào, giả vờ bình tĩnh nói:

“Thật sự là em đã chủ động trước. Tôi muốn từ chối, nhưng sau khi uống rượu em mạnh lắm, tôi không đẩy em ra được. Chân tôi còn chưa lành nên cũng không chạy trốn được."

Tôi vẫn không nói gì, mặc quần áo chuẩn bị rời đi.

Anh chợt ôm tôi thật chặt từ phía sau, hơi thở gấp gáp phả vào cổ tôi rồi nói:

"Đừng giận, tôi sai rồi. Tôi hứa sẽ không kể với ai và em vẫn có thể ở bên hắn ta. Đừng ghét bỏ tôi."

Tôi bỏ tay anh ra và đi về phía cửa.

Tôi chưa bước được vài bước thì anh đã nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay anh đẫm mồ hôi, anh nhìn tôi với ánh mắt cầu xin, giống như một chú chó con sắp bị bỏ rơi.

"Tôi ghen tị với hắn ta quá, em có thể nhìn tôi được không?"

Thứ trả lời anh là tiếng đóng cửa khô khốc.

6.

Tôi chán nản bước ra khỏi quán bar, không ngờ anh lại làm như vậy.

Tôi nên nghĩ rằng anh ấy yêu tôi quá nhiều hay anh ấy không thể suy nghĩ chín chắn hơn mà làm càn?

Miệng tôi cứng như sắt, nói thích tôi khó đến vậy sao?

"Tiểu Tinh! Tại sao em lại ở đây?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi quay lại thì thấy đó là Tây Tư Thần.

Anh hiền lành và ân cần, tôi coi anh như một người bạn.

Anh ấy đến đây nghỉ dưỡng cùng bạn trai, không ngờ lại gặp tôi.

Nụ cười của anh như làn gió xuân, tâm trạng không tốt của tôi bắt đầu cải thiện.

Anh tò mò hỏi: "Minh Phi đâu? Tại sao anh ta không ở cùng em?"

Tôi nhăn mặt, không khỏi lớn tiếng phàn nàn: “Đừng nhắc tới anh ấy, giá như anh ấy cũng dễ gần như anh.”

Vẻ mặt của Tây Tư Thần đột nhiên trở nên kỳ lạ và anh lùi lại vài bước.

Tôi nhanh chóng đỡ anh ấy và nói: “Anh tụt đường huyết hả? Anh đã uống thuốc gì chưa?”

Tôi đã tiếp xúc với anh ấy một thời gian, sức khỏe của anh khá kém và thường xuyên bị hạ đường huyết.

Anh ấy nháy mắt với tôi và ra hiệu cho tôi nhìn đằng sau.

Tôi bối rối quay lại, tim tôi lỡ nhịp.

Tưởng Minh Phi đứng cách đó không xa, chống gậy, trán đổ mồ hôi, mặt phờ phạc như sắp ngất đi.

Tôi không quan tâm đến Tây Tư Thần nữa và vội vàng chạy về phía anh.

Anh dựa lưng vào đôi nạng, cơ thể lắc lư như thể vừa phải chịu một cú sốc rất lớn.

Tôi chưa kịp chạm tới anh thì một chiếc xe đạp lao tới từ phía sau và hất ngã anh ấy.

Đầu anh đập vào thùng rác, máu chảy dọc cằm.

Mặt tôi tái nhợt, tôi đỡ anh dậy: “Đợi chút, em sẽ gọi xe cấp cứu ngay.”

Tôi vừa cầm điện thoại lên, anh giữ tay tôi lại, thở dốc yếu ớt:

“Tôi sai rồi, tôi không thể so sánh được với hắn ta. Em không cần phải quan tâm đến tôi, tôi sẽ không nói với ai về việc xảy ra ngày hôm đó."

Tôi không biết nên khóc hay cười nữa, xua tay anh ra và nói: “Anh đúng là cứng đầu, đợi đến khi chúng ta đến bệnh viện đã”.

Sắc mặt anh tái mét, không thể chống trụ nổi nữa mà ngất đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play