1.
"Anh ấy bị chấ_n thương sọ não và mất trí nhớ tạm thời, phải mất một thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn."
Bác sĩ nhìn bản kết quả xét nghiệm trên tay, đẩy cặp kính đen trên sống mũi lên rồi nói như vậy.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi với Tưởng Minh Phi.
Anh ấy đặc biệt xin nghỉ vài ngày và nói sẽ đưa tôi đi du lịch.
Không ngờ chúng tôi vừa đến miền đất mơ ước thì lại xảy ra tai nạn .
Tôi bình an trong vòng tay bảo vệ của anh, chỉ bị xước da nhẹ ở chân.
Tình trạng của anh ấy thì rất tệ, chân bị gãy và não bộ bị tổn thương nghiêm trọng.
Đúng hơn là, anh bị mất trí nhớ.
Anh nằm trên giường bệnh, miếng gạc trên trán anh chảy máu râm rỉ. Đôi chân của anh được bó bởi một lớp thạch cao dày đặc và bị treo lơ lửng trên không trung.
Sắc mặt anh không còn hồng hào như trước, nhưng ánh mắt ấy vẫn không có gì thay đổi.
Bộ quần áo bệnh nhân cũng không che giấu được ánh hào quang toát ra từ thân hình anh. Đôi mắt hẹp sâu hơi nheo lại, đôi môi mỏng gợi cảm mím lại.
Tôi giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt anh: “Anh còn nhớ em là ai không?”
Anh chụp lấy cổ tay tôi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị đã lâu không thấy: "Lâm Tiểu Tinh, ông đây m…ấ..t trí nhớ, chứ không phải đồ ngốc."
Tôi tự an ủi mình: “Bây giờ anh ng..ỗ ng…ượ..c bao nhiêu, sau này nhớ lại sẽ x..ấ.u hổ bấy nhiêu”.
Cổ tay có chút đau nhức, tôi cau mày, hỏi: “Tưởng Minh Phi, anh đang làm gì vậy?”
Mặt anh chỉ cách tay tôi vài centimet, đôi mắt anh ấy đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó bên ngoài kia, ánh mắt ấy có thể thiêu đốt mọi thứ.
Yết hầu của anh lăn lên xuống, miệng anh mấp máy, và đôi mắt đỏ hoe.
Bị nhìn chằm chằm như thế này khiến tôi cảm thấy s…ợ và phải cố gắng hết sức mới rút tay lại được.
Nhìn thoáng qua thấy vết lằn đỏ trên cổ tay mềm mại của mình.
Tôi bắt đầu cảm thấy không bình tĩnh được.
Khi lấy đủ dũng khí chuẩn bị cho anh một bài học, bên tai tôi một giọng trầm thấp vang lên :”Em kết hôn rồi à?”
Tôi giơ tay lên, trên ngón tay thon thả của tôi có một chiếc nhẫn kim cương màu xanh hình ngôi sao.
Tưởng Minh Phi đã đặc biệt cầu xin cao thủ nào đó, sau nửa tháng mới làm ra được chiếc nhẫn này.
Tôi bối rối :
“Ừ, em đã kết hôn được ba năm rồi. Anh đang hỏi về chủ đề …?”
Từ “đề” dừng lại giữa kẽ răng và biến mất.
Khuôn mặt anh vẫn như cũ, ta` ác và quyến rũ.
So với lúc thường, anh có phần trẻ con hơn và kém điềm tĩnh hơn một chút.
Tôi hỏi: “Anh có nhớ chuyện gì xảy ra gần đây không?”
Anh có vẻ chán nản:
"Có chuyện gì đó đã xảy ra với gia đình em và em đang tìm người để kết hôn.. Tôi muốn giúp... khụ. Tôi còn tưởng rằng em thật đáng thương, muốn giúp em. Nhưng tôi nghe nói em cùng Tây Tư Thần ở cùng nhau."
Tôi xoa cằm. Anh ấy đã mất đi rất nhiều ký ức.
Đó là chuyện một năm trước khi tôi kết hôn với anh.
Gia đình tôi đang gặp khó khăn về tài chính và tôi cần một cuộc hôn nhân có ích.
Sau khi biết chuyện, anh đến trước cửa nhà tôi chặn tôi lại và thản nhiên nói:
"Em có muốn tôi giúp em không? Đừng hiểu lầm nhá, là tôi lo lắng em không thể kết hôn. Dù sao thì chú và dì cũng rất tốt với tôi."
Tôi không có tâm trạng để tranh đấu với anh tiếp tục tìm kiếm đối tượng kết hôn.
Không lâu sau Tư Thần đến giúp tôi.
Anh ấy thích đàn ông và muốn tôi đến để giả mạo làm người yêu của ảnh.
Tôi đã đồng ý.
Sau khi Tưởng Minh Phi biết tin, anh đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc thoát khỏi kiếp độc thân cho tôi và nói:
"Có người đã chấp nhận cô gái ngốc nghếch . Chúng ta hãy ăn mừng vì điều đó nhé."
Tại bữa tiệc, anh s@y khướt, khóc lóc, gây rối và nhất quyết đòi hát bài hát thất tình "The One I Love" của Châu Kiệt Luân.
Những người không biết còn tưởng rằng đó là bữa tiệc chia tay của anh.
2.
Đột nhiên những điều anh lư`a dối tôi trong quá khứ hiện lên trong tâm trí tôi, và tôi muốn chọc tức anh.
Tôi nói với anh:
“Ừ, em đã kết hôn được ba năm rồi. Anh khóc thảm thiết trong đám cưới của em, những người không biết còn tưởng nhà anh bị phá sản."
Bàn tay của anh bị bầm tím nhiều nên các bác sĩ đã tháo chiếc nhẫn của anh ấy ra trước khi băng bó.
Chính vì vậy anh chẳng nhận ra rằng anh chính là người tôi đã cưới.
Đôi mắt anh đỏ hoe nhưng lại cố nở một nụ cười cứng như đá.
“Người con trai nào hồ đồ nào đã cưới em? Chẳng lẽ thật sự là Tây Tư Thần sao? Em đừng dựng chuyện, làm sao tôi có thể khóc được? Chắc lúc đó có gió quá mạnh."
Tôi nén cười.
Anh thấy được dáng vẻ nhịn cười của tôi, không khỏi bật cười, hỏi: “Có phải do tôi khóc xấu quá không?”
Trong ký ức của anh ấy, mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều tranh cãi.
Thật hiếm khi có được một cuộc trò chuyện bình tĩnh và thậm chí có chút ấm áp như bây giờ.
Tôi véo mạnh vào đùi mình vì sợ cười thành tiếng:
"Anh không chỉ khóc to mà còn hát mấy bài thất ti`nh không ngừng, nghe cũng khá hay. Em thậm chí còn tự hỏi liệu ngày hôm đó anh có bị cô gái nào đá hay không."
Anh vặn lại tôi:
"Em đang nói cái gì vậy? Làm sao tôi có thể bị đá được? Có cho là bị đá thì tôi mới chính là người đá cô gái đó."
Nói đến đây, trên mặt anh hiện lên một tia đỏ bừng, anh thấp giọng lẩm bẩm: "Thật là mất mặt."
3.
Bác sĩ nói với tôi rằng anh cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian, nên tôi đã xin thêm thời gian nghỉ phép cho anh ấy.
Vì trạng thái tinh thần hiện tại của Tưởng Minh Phi không được tốt, tôi liên hệ với khách sạn để đặt thêm phòng.
Tuy nhiên, vì đang là mùa du lịch cao điểm.
Khách sạn không còn phòng trống nên tôi chỉ có thể ở chung phòng với anh.
Tưởng Minh Phi gãi gãi đầu, quan sát vẻ mặt của tôi rồi thở dài: “Nếu em ở cùng phòng với tôi, hắn ta sẽ không tức giận phải không?”
Những lời anh nói nghe rất ân cần và chu đáo, nhưng sự mong đợi trong mắt anh lại không giống như lời nói của anh.
Tôi an ủi anh: “Anh yên tâm, anh ấy sẽ không tức giận đâu.”
Đôi mắt anh có chút ngạc nhiên.
Rồi anh nhớ ra điều gì đó và giận dữ nói:
“Hắn không quan tâm tới em sao? Khi tôi quay lại, tôi sẽ tài trợ cho công ty của em và em có thể l/y h/ôn với hắn ta. Đừng hiểu lầm tôi, tôi đối xử với mọi người đều tốt như thế đấy."
Tôi ngẩng cao đầu và nói trong tuyệt vọng: "Nhưng bây giờ em yêu anh ấy."
Đây là lần đầu tiên tôi nói yêu, nếu là cách đây vài ngày, anh sẽ cười ngốc nghếch, và cũng có thể giả bộ trầm lắng.
Nhưng bây giờ anh đã mấ/t trí nhớ và quên mất cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Khuôn mặt điển trai của anh trắng bệch, ngón tay thon dài khẽ run lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
“Hắn thậm chí còn không yêu em, em thật sự là mu` quáng.”
Tôi thở dài và xúc động nói: “Tình yêu mà, em không thể giải thích được”.
Cổ họng anh nghẹn lại, đôi mắt lại ngấn nước:
"Sau này khi hắn ta bỏ rơi em, em chắc chắn sẽ rất đ@u khổ. Nhận ra điều này sớm thì sau này bản thân sẽ không quá thất vọng. Tôi thay mẹ tôi khuyên em thôi chứ em đừng hiểu lầm."
Tôi nén cười, kìm nước mắt: “Khi quay trở về, anh có thể nhờ dì khuyên em cũng được.”
Sắc mặt anh vẫn tái nhợt, làm động tác giả vờ lau nước mắt trên khóe mắt tôi:
"Khóc cái gì, vô dụng thôi. Để trở thành một người phụ nữ tự lập, hãy học cách buông bỏ. Đừng hiểu lầm đấy, chỉ là tôi có trái tim nhân hậu thôi."
Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa và dìu anh lên giường nghỉ ngơi.
Không phải có ý gì đâu, chỉ là tôi sợ mình sẽ cười phá lên mất.