23.

Giang Việt im lặng, một lát sau mới nói:

“Hại em nằm việ-n rồi bỏ đi, thế không phải là súc sinh sao?”

Không biết vì sao nhưng hôm nay tôi lại không muốn anh ta ở đây cùng với tôi.

“Bạn gái mới hôm nay của anh sẽ t–ứ-c gi–ậ-n đấy.”

Quả nhiên Giang Việt không kiên nhẫn được nữa:

“Em thật lòng muốn thế chứ gì?”

Tôi im lặng.

Giang Việt tắt đèn.

Tôi nghe được âm thanh kẽo kẹt vang lên từ ghế sôpha, anh ta cởi áo khoác và nằm xuống đó.

Mặt hướng vào bên trong, quay lưng ra bên ngoài.

Cái tư thế này tốt lắm.

Có tám phần giống với Quý Trúc.

Tôi ngắm nhìn một lúc thì mệt rã rời.

Giấc ngủ tối nay thật sự rất khó chịu, trên người đầy đủ các loại không thoải mái.

Lật qua lật lại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm giác được có người sờ trán mình.

Tôi bắt lấy tay người đó, áp lên gò má.

Hình như tôi đã khóc rất nhiều, ướt sũng cả cái gối.

24.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đang ôm lấy tay Giang Việt mà ngủ.

Rõ ràng anh ta ngủ cũng rất khó chịu, dựa lưng vào ghế, đầu gà gật liên tục.

Tôi cười ra tiếng.

Giang Việt tỉnh rồi.

Anh ta ‘Móa’ một tiếng, bẻ bẻ cổ.

Rõ ràng là cực kỳ khó chịu.

Đồng thời cũng thật ngoài dự đoán của tôi, đại thiếu gia nhà họ Giang lại có thể hạ thấp địa vị đi chăm sóc bệ–n-h nhân.

Giang Việt xoa xoa gáy, lông mày anh ta sắp xoắn lại với nhau rồi.

“Đã bảo anh quay về rồi mà.”

Tôi cười.

Giang Việt:

“Nếu không phải hôm qua em lúc thì đá chăn, lúc lại vừa khóc vừa gào, anh còn cần ở đây chắc?”

Tối hôm qua tôi thật sự phiề-n phức như vậy sao?

Thực ra tôi còn có lúc phiền phức hơn thế nữa cơ.

Khoảng thời gian Quý Trúc vừa mới mất, tôi bị mắc chứng mộng du.

Ngày nào cũng hơn nửa đêm mở cửa chạy lên sân thượng ngồi.

Bảo vệ đã phát hiện rất nhiều lần.

Nhưng không biết là vì lý do gì mà tôi vẫn luôn không nhảy xuống dưới.

Trong giấc mơ, Quý Trúc t–ứ-c gi–ậ-n tóm lấy cánh tay của tôi không cho tôi nhảy xuống.

Anh nói, nếu tôi dám nhảy xuống, đến kiếp sau anh cũng sẽ không tha thứ cho tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ Quý Trúc t–ứ-c gi–ận với tôi.

Mặc dù chỉ là ở trong mơ.

Đôi mắt của anh tràn ngập b-i th–ương và k–inh s-ợ không thể tan ra.

25.

“Giang Việt.”

Tôi đột nhiên hỏi anh ta,

“Nếu có một ngày em biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh. Anh sẽ như thế nào?”

Giang Việt lôi một hộp kẹo cao su từ trong túi ra lấy một viên ăn, quai hàm liên tục lên xuống.

Anh ta híp mắt cười:

“Còn có thể thế nào? Tìm người mới thôi.”

Anh ta vẫn vô liê-m sỉ như thế.

Tôi vén chăn ngồi dậy, lấy chìa khóa, thẻ từ trong túi ra, để tất cả lên trên bàn.

Đẩy trả lại anh ta.

“Chia tay đi, Giang Việt.”

“Em cảm thấy mệt rồi.”

Tôi đứng dậy đi giày, cầm lấy áo khoác, nói khẽ:

“Giang Việt, là em đã đánh giá cao bản thân mình.”

26.

Sau khi rời phòng bệnh, tôi không quay đầu lại nữa.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Giang Việt nên lại càng đi nhanh hơn.

Đến góc rẽ, tôi nhanh chóng chạy vào cầu thang nấp ở đằng sau cửa.

Tôi nhìn thấy Giang Việt vội vàng lướt qua, chắc hẳn là đang đuổi theo tôi.

Cuối cùng anh ta cũng chịu bước ra, không một tiếng động rơi vào bước đầu tiên trong cạm b–ẫ-y của tôi.

Vậy thì những mặt xấu trong khoảng thời gian đi theo Giang Việt, nhận hết những sỉ n–hụ–c kia cũng không tính là gì nữa.

Tôi muốn anh ta rơi vào địa ngục.

Cùng tôi chìm đắm trong đó.

Ba năm trước.

Vào Giao thừa, Quý Trúc lái xe đưa tôi đến nhà anh để mừng năm mới.

Hôm đó hai chúng tôi phải tăng ca và bị một số việc vặt kéo chân nên trở về rất muộn.

Lúc đi trên đường quốc lộ, thực ra lúc đó cũng chẳng còn cái xe nào.

Tôi quá mệt mỏi nên đã ngủ gật trên ghế phụ lái.

Quý Trúc đưa tay vặn nhỏ loa xuống.

Giọng nói của anh vừa trầm ấm lại vừa êm ái:

“Miên Miên, đừng ngủ say quá, sắp đến nơi rồi.”

Tôi ậm ừ hai tiếng.

Anh cười:

“Miên Miên, mẹ nghe nói em thích ăn cua nên đã mua năm cân cua lông….”

Còn chưa dứt lời, Quý Trúc dồn sức đ–á__nh tay lái.

Tôi chỉ cảm thấy cả người đột nhiên mất trọng lượng, xe liên tục lộn mấy vòng liền.

27.

Chiếc xe gây t__ai nạ__n kia là một chiếc Maserati màu vàng.

Xe bị lật, tôi với Quý Trúc bị treo ngược trên chỗ ngồi.

M__á-u từ dưới quai hàm chảy ngược, dính lên mắt tôi.

Nhưng tôi vẫn thấy rõ, nhìn thấy một người đi xuống từ ghế lái.

Là một người rất trẻ.

Anh ta đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chẳng còn gì phải nghĩ cả, đây rõ ràng là uống quá nhiều rư__ợ_u.

Sau khi anh ta nhìn thấy cảnh này, cơ thể lắc lư đi tới chỗ xe của chúng tôi.

Thậm chí anh ta đã đến gần xe, xoay người nhìn tình hình bên trong.

Trong lúc bối rối, anh ta muốn kéo cửa xe ra.

Có tiếng một người phụ nữ gọi anh ta lại.

Sau đó có người túm lấy cánh tay của anh ta kéo người đi.

Nhưng cho dù chỉ một cái liếc mắt.

Tôi cũng đã hoàn toàn nhớ rõ khuôn mặt của anh ta.

28.

Rất nhanh, tôi đã mất đi ý thức.

Mà Quý Trúc của tôi, lại mãi mãi rời xa tôi sau vụ tai nạn đó.

Ngay cả lời tạm biệt cũng không kịp nói ra.

Tôi đã không nhớ rõ bản thân vượt qua quãng thời gian đó như thế nào.

Cả ngày lẫn đêm không chợp mắt, mỗi  ngày đều ôm điện thoại xem lại tin nhắn trước đó của tôi và anh.

Sau khi biết kết quả xử lý của vụ án đó.

Tôi lại càng sụp đổ hơn.

Tài xế gây t__a_i nạ__n hôm đó đã bị đánh tráo.

Video giám sát của đoạn đường lớn đêm đó trùng hợp xảy ra trục trặc, bởi vậy không thể tìm thấy video hiện trường xảy ra t__ai n___ạn hôm đó.

Mà cái người nhận t_ội thay đó, rất nhanh cũng đã bị kết án t__u`.

Lời khai của tôi cũng không được chấp nhận.

Người mà tôi tố cáo có bằng chứng ngoại phạm vào đêm đó.

Tôi chống án khắp nơi nhưng cuối cùng đều không có kết quả.

Một ngày nào đó, thậm chí ngay cả bạn bè của tôi cũng đều tới khuyên tôi:

“Miên Miên, chuyện này cũng chỉ có thể như thế mà thôi….”

“Người mà cậu tố cáo là người nhà họ Giang đấy, cả cái thành phố này làm gì có chỗ nào không có mạng lưới quan hệ của nhà họ cơ chứ.”

Bạn tôi mang một tờ báo kín đáo nhét cho tôi:

“Với lại, cái tên con ông cháu cha nhà đó gây chuyện xong bỏ trốn cũng không phải là lần đầu tiên.”

29.

Tôi bắt đầu âm thầm điều tra Giang Việt.

Sau vụ ta__i n__ạn, anh ta tránh mặt ở nước ngoài hai năm, tôi cũng chạy theo ra nước ngoài.

Giang Việt thích một nữ sinh tên là Lê Thiến.

Tôi liền bắt đầu thu thập thông tin về Lê Thiến.

Sau đó lại nghe nói anh ta tìm khắp nơi những cô gái có ngoại hình giống Lê Thiến để hẹn hò.

Khi bước chân vào phòng ph_ẫ–u t–huậ–t chỉnh hình, thật ra tôi cũng đã nghĩ tới chuyện rút lui.

Thậm chí sau khi p–h-ẫu th-u–ật xong, tôi cũng đã suýt từ bỏ kế hoạch b-á-o t-h-ù này.

Nhưng vừa về đến nhà, tôi lại không thể ngăn cản mình mà nhớ tới Quý Trúc.

Nhớ đến từng lời anh nói với tôi, những chuyện chúng tôi cùng nhau trải qua, tất cả mọi thứ đều hiện rõ mồn một ngay trước mắt.

Quý Trúc đã đi rồi.

Mà kẻ đầu sỏ lại không cần chịu bất kỳ sự trừ—-ng p—--hạt nào.

30.

Sau khi Giang Việt về nước.

Tôi cũng về theo.

Mỗi ngày anh ta đều lêu lổng cùng với đám bạn, chỉ với một mục tiêu đơn giản.

Những cô gái có vẻ bề ngoài giống với Lê Thiến.

Tóc đen thẳng dài, thích mặc áo T-shirt trắng với quần bò.

Ngày hôm đó tôi cố tình ăn mặc theo phong cách thanh xuân giản dị của sinh viên đại học, không trang điểm mà chỉ cầm theo túi xách chạy đến phòng bao của bọn họ.

Sau khi nhìn qua một vòng thì ra vẻ hoảng hốt khom lưng xin lỗi:

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi đi nhầm.”

Sau đó giả bộ nghe điện thoại:

“Này, không phải mọi người đang ở phòng 336 sao? Tại sao lại không có ai vậy….”

Tôi đi đến phòng bên cạnh.

Phòng đó là phòng tôi thuê cùng với những người tôi mời.

Ba tiếng sau, tôi đi ra khỏi phòng Karaoke đó.

Xuống dưới lầu chờ xe.

Một chiếc Mercedes-Benz G-Class nhấn còi xe với tôi, là Giang Việt.

Anh ta cuối cùng cũng mắc câu rồi.

31.

Thực ra trước khi đi chỉnh hình.

Tôi đã cố tình xuất hiện trước mặt Giang Việt rất nhiều lần với hy vọng anh ta sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng phản ứng của anh ta khiến cho tôi lại lần nữa tuyệt vọng.

Anh ta HOÀN TOÀN không biết tôi là ai.

Sau đó tôi mới biết được, mẹ Giang Việt muốn biến anh ta hoàn toàn trở thành ‘người ngoài cuộc’.

Tất cả tiến triển của vụ án bao gồm cả những chuyện xảy ra sau đó, Giang Việt hoàn toàn không biết gì hết.

Giang Việt chỉ biết là, người mẹ toàn năng không gì không làm được của anh ta, đã thay anh ta giải quyết hết mọi chuyện.

Trừ một lần tối hôm đó anh ta xoay người nhìn tôi và Quý Trúc.

Lúc đó mặt tôi và Quý Trúc đều dính đầy m-á–u tươi, chắc hẳn Giang Việt cũng chẳng thấy rõ khuôn mặt của chúng tôi.

32.

Cho nên khi tôi chỉnh hình cũng chỉ cần thay đổi chút xíu.

Học tập ngôn hành cử chỉ của Lê Thiến ước chừng bắt chước non nửa năm.

Khi chính thức mặt đối mặt với Giang Việt, tôi cũng đã ngẩn ngơ một lúc lâu.

Lúc trước tôi đã biết rằng anh ta và Quý Trúc rất giống nhau.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ lại giống đến vậy.

Thật là một sự trùng hợp khiến cho người ta câm lặng.

Chúng tôi đều coi người kia là thế thân, luôn thăm dò lẫn nhau.

Tôi thận trọng từng bước một, hạ thấp ranh giới không điểm dừng đều chỉ vì muốn ở cạnh anh ta tìm ra cái video chứng cứ đêm đó anh ta lái xe gây t–ai n–ạn ch* người.

May mà, có chút thu hoạch.

Tôi cũng không biết vì sao Giang Việt vẫn còn giữ cái video giám sát đêm đó.

Một đêm kia, hơn hai giờ sáng Giang Việt được hai người bạn đưa về.

Anh ta ngồi ở sảnh lớn, ngẩn người đến hừng đông.

Đoạn video giám sát này có đủ căn cứ để chứng minh bằng chứng ngoại phạm ngày đó của Giang Việt là giả tạo.

33.

Tôi từ bệnh viện trở về nhà mình.

Trong phòng, trên bảng đen đều là bức ảnh và manh mối tôi điều tra Giang Việt.

Mà đối diện, chính là di ảnh của Quý Trúc.

“A Trúc, em trở về rồi.”

Tôi thắp thêm một nén nhang, cắm lên trên.

Dùng tay áo lau đi tro bụi ở trên ảnh.

“A Trúc.”

Tôi hít mũi một cái, tựa trán vào di ảnh,

“Em xin lỗi, đã lâu như vậy không trở về thăm anh.”

“Em biết anh lại tức giận vì em đi tìm Giang Việt.”

“Nhưng em không quan tâm được nhiều như vậy, em phải kéo anh ta xuống địa ngục, anh ta nhất định phải trả một cái giá thật đắt.”

“Anh ta phải sống trong tu`, phải quy` xuống trước di ảnh của anh, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.”

“Người như anh ta, chỉ xứng yêu mà không có được, chỉ xứng bị lừ—-a g-ạt p—h-ản b–ội, em muốn anh ta dùng cả quãng đời còn lại để chuộc t–ộ-i.”

34.

Bởi vì được người nhà cưng chiều nên Giang Việt trở nên ngang ngược, coi trời bằng vung.

Thực ra sâu bên trong anh ta cũng chỉ là một kẻ đáng thư-ơng thiếu thốn tình yêu.

Cả ngày lẫn đêm anh ta chỉ chăm chăm tìm kiếm những thế thân có khuôn mặt na ná Lê Thiến, đơn giản là để thỏa mãn t-â–m l-ý thiếu thốn tình yêu của mình.

Nguyên nhân Lê Thiến chia tay với Giang Việt là vì lúc trước sau khi theo đuổi được cô không bao lâu thì anh ta đã cả thèm chóng chán.

Bị lạnh nhạt lâu dài nên Lê Thiến không chịu đựng được nữa và lựa chọn ra nước ngoài.

Thực ra lúc đó Giang Việt đang đọ sức với mẹ anh ta.

Anh ta muốn thoát khỏi gô—ng c–ùm xiề-n-g xí-c-h của mẹ mình, nhưng lại không tìm thấy phương pháp để ph-ản kh-á-ng.

Suy cho cùng, anh ta hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu.

Không biết cách để yêu một người.

Tôi sống trong nhà Giang Việt lâu như vậy, mỗi ngày anh ta đều mang một cô gái về.

Nhưng buổi tối không bao lâu sau, mấy cô gái đó đều bị đuổi về hết.

Anh ta không làm chuyện gì với mấy cô gái đó.

Giống như một đứa trẻ h-ư thích chơi mấy trò chơi ấu trĩ ngây thơ.

Vừa đáng thương lại vừa đáng buồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play