12.

Sau khi tôi ngồi xuống.

Bạn bè của Giang Việt đến mời rư_ợ’’u tôi, vốn dĩ tôi muốn từ chối.

Nhưng Giang Việt lại đè thấp giọng ghé vào tai tôi nói chuyện, khoảng cách ái muội giống như tôi và anh ta là một đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

“Đừng khiến mọi người mất hứng, bảo em uống thì em uống đi.”

Tôi nhận lấy, thử một hớp nhỏ.

Là bia, vị rất đắng.

Trước kia khi tôi và Quý Trúc còn ở bên nhau, khi chúng tôi tụ họp với bạn bè, anh ấy chưa bao giờ để tôi uống rượu.

Lần đầu tiên gặp bạn bè của anh.

Bạn anh ấy mời rượu, Quý Trúc đưa tay nhận lấy.

Sợ bạn cùng phòng không vui, anh cũng rất nghiêm túc, trực tiếp uống gấp đôi.

Buổi tối khi ngồi taxi trở về, anh uống rượu xong rất ngoan, từ từ nhắm mắt đi ngủ, không có làm ầm ĩ.

Đến lúc tôi mở cửa xong quay lại đỡ anh.

Anh lại giống như không có việc gì, đứng dậy tự đi ra.

13.

Tôi một bên kinh ngạc vì tửu lượng của anh, một bên hưng phấn kể lại chuyện cười mà bạn bè anh kể lúc ăn cơm buổi tối.

Tôi líu ríu không ngừng, anh chậm rãi đi đằng sau tôi không nói lời nào, chỉ khẽ nở nụ cười.

Cửa vừa mới khép lại.

Cánh tay bị sức lực không nặng không nhẹ kéo trở lại.

Tôi bị đẩy dựa lưng vào cửa.

Tay phải của Quý Trúc đỡ đầu tôi, anh hôn tôi trong khi bàn tay còn lại di chuyển xuống dưới.

Nhẹ nhàng vuốt gáy tôi.

Tôi có hơi sợ nhột, rụt cổ lại cười.

Buổi tối hôm đó Quý Trúc không ăn gì, chỉ uống mỗi bia.

Môi anh rất mềm, đầu lưỡi mang theo vị cay đắng của bia, mùi hương của lúa mì.

“Miên Miên, anh không nhịn được nữa.”

Lỗ tai tôi ửng đỏ, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên yết hầu cảm thấy ngứa ngứa không thoải mái.

Tôi ho hai tiếng.

Quý Trúc đưa tay bật đèn, thấy rõ khuôn mặt của tôi mẩn đỏ lên từng mảng liền bế tôi chạy xuống dưới lầu.

14.

Đến bệnh viện mới biết được, tôi bị dị ứng với cồn rất mạnh.

Hôn vốn dĩ sẽ không khiến tôi dị ứng.

Nhưng tôi lại có thể chất dị ứng với cồn rất mạnh, ngay cả làn da dính vào rượu cồn cũng sẽ xuất hiện triệu chứng.

Bác sĩ hỏi tôi uống bao nhiêu.

Tôi đỏ mặt: “Một, một hớp?”

Lỗ tai Quý Trúc cũng đỏ bừng lên, anh xoay người lấy nước đút cho tôi.

Sau khi bác sĩ rời đi, anh thở dài:

“Anh cũng không uống nữa.”

Tôi cười lên:

“Anh có bị dị ứng đâu.”

“Nhưng lúc nào anh cũng chỉ muốn hôn em.”

Anh nói với vẻ mặt rất thản nhiên,

“Uống rượu thì lại càng muốn hôn hơn.”

Chỉ là bây giờ đã không còn người cản rượu cho tôi nữa rồi.

Tôi cầm cốc bia lên, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Việt.

Nhìn đôi mắt tràn đầy ánh sao cực giống Quý Trúc kia, tôi cười với anh ta một cái.

Không một tiếng động nói.

Quý Trúc, em thật sự rất nhớ anh.

Lúc ngửa đầu uống xong ly bia kia. Tôi giơ cánh tay lên thật cao, vừa lúc có thể che giấu giọt lệ âm thầm kia.

15.

Khi Giang Việt bế tôi lên xe.

Ý thức của tôi đã rất mơ hồ.

Yết hầu bị phù đến nỗi không thể phát ra nổi âm thanh nào.

Nhớ tới dáng vẻ n’’ổ’i g’’iậ’’n của Giang Việt lúc nãy trong phòng bao, tôi cảm thấy hơi buồn cười.

Sau khi uống xong ba cốc, tôi đã rất khó chịu.

Tôi nằm trong góc sô pha, cuộn thành một con tôm.

Lúc Giang Việt nhớ ra, kêu tên tôi, tôi đã không nhúc nhích được nữa.

Anh ta đi đến, xoay người vén tóc lên nhìn mặt tôi.

“Mẹ kiếp.”

Anh ta đưa tay đỡ tôi dậy,

“Có phải em bị dị ứng với cồn không?”

Tôi đã quá khó chịu rồi, không rên được một tiếng.

Bạn bè của Giang Việt đều vây quanh, giọng của anh ta không lớn nhưng từng câu từng chữ đều lộ rõ vẻ nóng nảy và hu’’ng á’’c:

“Cút đi.”

Anh ta ôm ngang tôi lên, bước nhanh ra bên ngoài.

Nhưng Giang Việt, bắt tôi uống rượu chính là anh.

Hại tôi trở thành như vậy cũng là anh.

16.

Giang Việt cúi đầu muốn ngồi vào ghế lái lại bị tôi giãy giụa ngăn cản.

Cuống họng khàn đặc như bị mảnh vụn thủy tinh đ’’â’’m vào, đến thở gấp cũng rất khó khăn:

“Anh…Anh uống rượu…. Đi gọi xe khác….”

Giang Việt không quan tâm ngồi vào:

"Không quan tâm được nhiều như vậy."

Bạn bè của Giang Việt cũng đuổi theo tới.

Người đứng đầu nhóm trực tiếp ngăn trước đầu xe, gõ cửa sổ xe kêu anh ta dừng lại.

Giang Việt:

“Cút.”

Tôi cảm giác tâm trạng của Giang Việt có hơi lạ..

Anh ta đạp chân ga, tiếng động cơ xe thể thao vang lên đinh tai nhức óc.

Mắt anh ta đỏ ngầu, cười lạnh:

“Nếu không cút đi thì ngay cả cậu tôi cũng đ’’â’’m đấy.”

Nét mặt anh em của Giang Việt rất nghiêm túc:

“Anh Việt, anh đừng làm loạn nữa, em đã đồng ý với mẹ anh…. Lần trước anh đã….”

Ánh mắt cậu ta nhìn tôi, cuối cùng im bặt dừng lại.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, đưa tay túm lấy ống tay áo Giang Việt:

“Em thật sự rất khó chịu…. Để người khác chở đi….”

Cuối cùng Giang Việt cũng thỏa hiệp.

Anh em của anh ta lái xe:

“Cũng chỉ có chị dâu trâu bò nhất, có thể nắm lấy anh Việt ở trong tay.”

Tôi vô lực giật giật khóe miệng, tỏ vẻ đáp lại.

Sau khi xe khởi động, tôi vùi mặt càng sâu hơn.

Sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống.

17.

Đi được nửa đường, có thể là do đường không được đẹp lắm.

Xe có hơi xóc.

Ban đầu chỉ có khó chịu thôi, xóc nảy một lúc như thế thì lại còn bonus thêm cả buồn nôn nữa.

Giang Việt đột nhiên kéo tôi qua, ấn đầu tôi nằm lên trên đùi anh ta.

“Nằm yên, đừng nhúc nhích.”

 Mắt của tôi sưng đau vô cùng, cố gắng mở hí mắt ra nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh ta.
Giang Việt đưa bàn tay che mắt tôi lại.

Lòng bàn tay anh ta lạnh buốt, xoa dịu đôi chút cho đôi mắt đang sưng của tôi.

Giang Việt mắng người ở đằng trước:

“Nếu còn xóc nảy thêm lần nữa thì cậu cút đi cho tôi.”

Sau khi đến bệnh viện.

Không biết có phải do trùng hợp hay không, tôi lại gặp bác sĩ lần trước.

Không ngờ bác sĩ đó cũng nhận ra tôi, hơi tức giận nói:

“Cái cô bé này, cô không coi mạng sống của mình ra gì đúng không?”

“B’’ện’’h dị ứng với rượu cồn của cô rất nghiêm trọng có biết không hả? Có biết là chỉ muộn thêm chút nữa thôi là cô hết cứu rồi đó? Lần trước đã dặn đi dặn lại với bạn trai cô rồi mà, mấy người trẻ tuổi bây giờ thật là…..”

Tôi cụp mắt không nói lời nào.

Tốc độ truyền dịch quá nhanh, mạch máu lạnh đến đau buốt.

Bác sĩ mắng tôi xong lại mắng Giang Việt.

Tôi đang muốn nói chuyện lại nhìn thấy Giang Việt đang cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng ở đó.

Không ngờ anh ta lại ngoan ngoãn đứng đấy nghe mắng.

18.

Tôi có hơi hoảng hốt.

Giang Việt là một tên con ông cháu cha được cưng chiều vô cùng, từ nhỏ anh ta đã được chiều h’ư tạo thành tính ch’ó sau này.

Không ai dám nói nặng một câu trước mặt anh ta.

Anh ta cũng rất đ’’iê__n, lúc đ__iê__n lên sẽ biến thành dáng vẻ lục thân không nhận (*), mất hết tính người.

(*) Lục thân không nhận mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận).

Đôi mày của Giang Việt vẫn nhíu chặt.

Nhưng vẻ hu’’ng b’’ạo trên khuôn mặt đã dịu bớt.

Anh ta thậm chí còn có thể bình tĩnh để lắng nghe cẩn thận những gì bác sĩ dặn dò và giải thích.

Có thể là do áy náy chăng?

Dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn như vậy lại càng giống Quý Trúc hơn.

Quý Trúc của em.

Lúc nào đôi mắt ấy cũng tràn ngập ánh sáng và ấm áp.

Đôi mắt cong cong, màu tóc hơi nhạt, dưới ánh mặt trời sẽ biến thành màu nâu.

Tóc ở trước trán hơi vểnh lên.

Xù xù, ấm áp mềm mại, rất giống một con cún lông vàng.

19.

Bởi vì phải nằm viện.

Tôi bảo Giang Việt đi về trước.

Anh ta tựa đầu bên cạnh cửa sổ, ánh trăng dịu dàng hòa tan đi không ít bạ’’o ngư–ợc trên người anh ta.

Giang Việt cúi đầu hút th–u-ố-c, suy nghĩ một lúc mới dừng lại.

Anh ta ngồi thẳng lên, hỏi tôi:

“Trước kia em cũng từng vào bệnh viện vì dị ứng cồn à?”

Tôi gật đầu.

Đèn ngủ trong phòng bệnh rất tối, mắt của tôi vốn dĩ cũng chưa hết sưng.

Cũng không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh ta.

“Vậy hôm nay thì sao, em không cần cái mạng này nữa đúng không?”

Giang Việt cười khẽ,

“Hay là em cố ý muốn anh cảm thấy áy náy?”

“Không có.”

Tôi lắc đầu,

“Em chỉ không muốn anh không vui trong ngày sinh nhật của mình.”

“Hôm nay là sinh nhật anh, một người bạn trước đây của em đã từng nói.”

“Vào ngày sinh nhật, tất cả nguyện vọng của người đó người đều sẽ được thỏa mãn.”

“Nếu không năm mới của họ sẽ không được suôn sẻ.”

Ba năm trước đây vào ngày sinh nhật của tôi, Quý Trúc đã hứa cho tôi năm nguyện vọng.

Tôi hỏi anh có phải nhiều quá không, anh bảo là không nhiều.

Mười nguyện vọng anh cũng cảm thấy ít.

Tôi nói muốn anh cưới tôi, anh còn nói:

“Miên Miên, hôm nay cũng không phải là sinh nhật anh, đừng để anh chiếm lợi.”

20.

“A.”

“Mê tín.”

Giang Việt ‘xùy’ một tiếng, ghé vào bên cửa sổ hóng gió.

“Ôn Tây Tây, lần sau đừng như vậy nữa.”

“Nếu bị dị ứng với cồn thì cứ nói thẳng là được, anh cũng không phải là tên k–hố–n t-ộ–i á-c tày trời gì.”

Tôi dạ.

Nhưng mà, Giang Việt.

Anh chính là tên khốn tội ác tày trời như thế đấy.

Giang Việt ngồi một lát xong muốn rời đi.

Đương nhiên, tôi cũng không cảm thấy chỉ dựa vào một lần dị ứng cồn gi-ả đáng thương nằm viện là có thể hoàn toàn khiến kiểu người mê chơi như anh ta cảm động.

Sau khi anh ta rời khỏi phòng bệnh.

Tôi ngồi dậy, rút k-im ti–ê’’m ra.

Cảm giác đau nh-ức từ m-u bàn tay truyền tới, k-im ti–ê-m rút ra mang theo mấy giọt máu văng ra ngoài.

Tôi lại có loại cảm giác vui sướng khi tự hà–n-h h-ạ bản thân.

Sự đ–a-u đ–ớn này có thể nhắc nhở tôi, khiến cho tôi nhớ rằng tôi là ai, từ đâu đến.

21.

Trước kia khi tôi bị ốm nằm trong viện.

Quý Trúc sẽ ngồi trên ghế bên cạnh đầu giường, anh có thể ngồi như thế cả đêm.

Thỉnh thoảng sẽ sờ trán tôi, nếu tôi xoay người, anh sẽ đắp chăn lại cho tôi.

Tôi vốn dĩ không phải kiểu người bụng đang đói mà có người mời đi ăn thì kêu no rồi từ chối.

Nhưng bởi vì Quý Trúc, tôi đã trở thành người yêu thích nũng nịu.

Một người hơn 20 tuổi, dần dần trở thành người mong manh đến cái nắp chai cũng không muốn mở, trà sữa lạnh quá nên không muốn cầm, túi xách cũng không muốn xách.

Có một lần viêm dạ dày phải nằm viện, phải truyền dịch 3 ngày liền, tay bị chọc đến sưng cả lên.

Loại t’-hu–ốc đó lúc chí-ch vào trong mạch m-á-u rất đ-a-u.

Lúc đó lại còn vào giữa đông, Quý Trúc đi mượn một túi nước muối, đổ đầy nước nóng vào bên trong, sau đó dùng áo thun bọc lấy, cẩn thận đắp lên m–u bàn tay tôi.

Tôi trêu anh giống bà mẹ già.

Anh vừa vuốt ve cánh tay tôi để làm giảm bớt đ-a-u đớn do th-uố-c gây ra, vừa mỉm cười nói:

“Có thể làm bà mẹ già của em cả đời này cũng được. Lấy vợ về nhà không phải là để cưng chiều sao?”

22.

Tôi lại cười phá lên.

Cười rồi nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, trông có hơi giống người b–ện-h t-â-m t-hầ–n.

Không biết từ khi nào trong phòng bệ-n–h có mấy con thiêu thân bay vào, đậu ở trên bóng đèn.

Giọng nam nhẹ vàng vang lên đằng sau lưng:

“Đừng khóc.”

Giang Việt mang theo một hộp cơm với một túi gì đó.

Trên người còn ám mùi khói.

Sau khi bỏ đồ xuống anh ta mới nhìn thấy vết m-á–u trên tay tôi.

Ngay lập tức bấm chuông gọi nhân viên điều dưỡng.

Nhân viên điều dưỡng lại một lần nữa cắm ti–ê-m cho tôi sau đó mới rời đi.

Giang Việt ngồi trên ghế salon bên cạnh, cười như không cười:

“Anh vừa mới đi một lúc thôi mà em đã gi–ậ-n d-ữ như vậy?”

Tôi lùi về trong chăn, không nói một lời nào.

Giang Việt nói tiếp:

“G–iậ-n anh không ở bên cạnh em à?”

Anh ta chỉ chỉ hộp cơm:

“Anh bảo người ta chuẩn bị cháo cho em, bây giờ ăn một chút đi. Vẫn còn nóng đấy.”

“Vì sao anh lại quay trở về?”

Lỗ mũi của tôi nghẹn lại, giọng nói cũng rất khó nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play