35.
Cho nên lúc anh ta quay lại chăm sóc khi tôi dị ứng nằm viện.
Tôi đã cược thắng.
Cược Giang Việt vẫn còn nhân tính.
Khi một kẻ ta`n ác có lương tri, số phận của hắn ta sẽ là bị t-r–a t–ấ–n cả ngày lẫn đêm bởi chút lòng tốt ít ỏi vừa mới dâng lên đó.
Điện thoại vang lên không ngừng.
Là Giang Việt.
Với rất nhiều tin nhắn.
Tôi mở ra xem:
“Ôn Tây Tây, em cút trở về ngay cho tôi.”
“Ôn Tây Tây, em chạy cái gì? Tôi đồng ý chia tay bao giờ?”
“Muốn chia tay? Được, được, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
“Ôn Tây Tây, đừng đùa nữa có được không?”
“Giận thật à? Anh xin lỗi, được chưa?”
Khóe miệng tôi nhấc lên thật cao, cười đến bi thư-ơng vô cùng.
A Trúc.
Cuối cùng thì em đã tìm được xương sườn mềm của tên s-ú-c s-in–h này.
Nhưng mà thật sự rất buồn n–ô-n, em chính là cái xương sườn mềm đó.
36.
Tôi cố ý lạnh nhạt anh ta vài ngày.
Không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, chơi trò mất tích.
Giang Việt tới chỗ tôi làm tìm tôi, tôi lại đổi việc.
Anh ta tìm người tra địa chỉ của tôi, tôi chuyển nhà.
Đúng thế, tôi đang chơi đùa với anh ta.
Tôi cố ý qua lại với những nam sinh khác, cùng bọn họ đi đến cửa tiệm của bạn Giang Việt.
Mặc dù Giang Việt không đến những chỗ này chơi.
Nhưng tôi đoán, chỉ cần tôi bước chân vào cái hộp đêm này, một giây sau bạn bè anh ta sẽ nói hết tất cả các thông tin về tôi ở trong cửa tiệm.
Nam sinh là người mà tôi tìm ở Đại học Điện ảnh, kỹ năng diễn xuất rất tốt.
Ngoại hình rất giống idol nhóm nhạc nam, vóc dáng cũng cao to.
Đoàn người chúng tôi cùng nhau ngồi tung xúc xắc, chơi mạo hi–ể-m hay lời thật lòng.
Nam sinh thua, chọn lời thật lòng.
Tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cố ý nghiêng người kề sát tai cậu ấy nói:
“Chọn mạo hi–ể-m đi, tôi cho cậu thêm tiền.”
“Ngay bây giờ. Hôn lên mặt tôi.”
37.
Nam sinh có hơi bối rối, nhưng dù sao phẩm chất chuyên nghiệp của diễn viên vẫn còn đó.
Vành tai cậu ấy ửng đỏ, cúi đầu xuống muốn hôn tôi.
Bỗng một chai rượu bay về hướng cái bàn.
Bình rượu vỡ choang trong nháy mắt, bàn của chúng tôi đều bị k-in–h s-ợ.
Nam sinh mặc dù không biết đây là tình huống nào nhưng vẫn bảo vệ tôi theo bản năng.
Giang Việt và đám bạn của anh ta đứng ở đó.
Mặt anh ta không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào cánh tay của nam sinh đặt trên vai tôi.
Một lúc lâu sau, anh ta cười:
“Vội vã chia tay như vậy hóa ra là có người mới à?”
Nam sinh rất phối hợp với tôi:
“Anh nói bậy bạ gì đó? Hôm nay là sinh nhật của Tây Tây, chúng tôi đang cùng nhau chúc mừng sinh nhật cô ấy.”
Giang Việt đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống.
“Hôm nay là sinh nhật em?”
Tôi gật đầu.
Giang Việt: “Vì sao không nói cho anh biết?”
Tôi cũng cười:
“Em đã từng nói rồi, nhưng anh đâu có để ý.”
Nam sinh đang muốn thêm mắm dặm muối giúp tôi.
Đôi mắt của Giang Việt trừng qua, ánh mắt hu—ng á–c như muốn ăn th–ịt ng–ư-ời.
Anh ta giật giật khóe môi, trên mặt dù đang cười nhưng sâu bên trong lại là lạnh lẽo.
“Cho cậu 2 giây, cút đi.”
38.
Tôi vỗ vỗ vai nam sinh, ra hiệu cho cậu ấy rời đi trước.
Sau khi người rời đi.
Giang Việt trực tiếp bảo bạn anh ta dọn sạch chỗ này.
Giang Việt tự rót một chén rượu cho mình, uống một hớp, giống như đang tự hỏi gì đó.
“Ôn Tây Tây.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt chân thành:
“Vấn đề em hỏi anh lúc ở bệ—--nh v—iện. Anh muốn trả lời em lại một lần nữa. Nếu em đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh. Anh sẽ không quen, sẽ rất khó chịu.”
Anh ta nắm tóc:
“Hình như… Anh đã quen có em ở bên cạnh.”
Tôi cười, khẽ nói:
“Giang Việt, đây chỉ là thói quen của anh thôi. Thay một bảo mẫu khác anh cũng sẽ cảm thấy giống như vậy.”
Tôi cầm lấy túi xách, đứng dậy muốn rời đi.
Giang Việt túm mạnh lấy tay tôi:
“Ôn Tây Tây!”
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, Giang Việt ngửa cổ, gằn từng chữ chân thành nói:
“Không phải là thói quen. Anh thật sự rất nhớ em, mấy ngày nay, nhắm mắt lại đều là dáng vẻ em nói chia tay ngày hôm đó.”
A Trúc, anh nhìn mà xem, anh ta thật ti ti–ện biết bao.
39.
Tôi vuốt ve mặt anh ta.
“Nhưng mà Giang Việt à, em hiểu anh rất rõ đấy. Anh giống như một đứa trẻ, có được món đồ chơi xong sẽ không còn trân quý nữa.”
Tôi thở dài:
“Em thật sự không muốn trải qua loại cảm giác lo được lo mất đó nữa.”
Giang Việt ôm chặt tôi vào lòng.
Giống như muốn hòa tan tôi vào trong thân thể anh ta.
“Tin anh.”
“Anh sẽ không kh—---ố-n nạ—-----n như trước nữa.”
“Tây Tây, sau này chúng ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.”
Giang Việt như là đang an ủi tôi, lại giống như đang an ủi bản thân vậy.
Nhỏ giọng lẩm bẩm, nhẹ nhàng kiên nhẫn dỗ dành tôi.
Nào có chỗ nào giống cái tên Giang Việt kh—----ốn n—---ạn lúc trước chứ.
Thâm tình như một người lạ nào đó vậy.
Anh ta hỏi tôi:
“Hôm nay là sinh nhật em, em muốn có quà gì không?”
Tôi lắc đầu:
“Em chỉ có một nguyện vọng.”
Giang Việt:
“Em nói đi, không có cái gì mà Giang Việt anh không mua được hết.”
Tôi:
“Em chỉ muốn một câu nói thật của anh, không thể lừ—--a g—-ạt em.”
Anh ta run lên hai giây, bật cười:
“Thì ra là thứ đồ chơi này? Anh có thể tặng em mười câu luôn.”
Tôi cười không đáp, chỉ nói vấn đề này sẽ nói tiếp về sau.
40.
Giang Việt lái xe đưa tôi đi đến bờ biển.
Anh ta xuống trước mở cửa xe cho tôi.
Sau khi tôi xuống xe, tiếng pháo hoa vang lên ầm ầm đi–nh tai nh—---ức óc.
Pháo hoa đầy trời như đang chiếu sáng màn đêm trống vắng.
Đám bạn của Giang Việt hoan hô chạy đến.
Hình như rất lãng mạn, hình như anh ta thật sự yêu tôi.
Tôi ngước mặt lên, nhìn thấy vô số hoa văn với nhiều hình dạng khác nhau đang thay đổi trên bầu trời đêm.
Ánh lửa trong đồng tử từ sáng rực dần chuyển sang tắt lịm.
Người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ.
Tôi nhớ đến lần kia đi đến bờ biển với Quý Trúc.
Không có khán giả, cũng không có pháo hoa, hai chúng tôi chỉ có pháo sáng cầm tay.
Chúng tôi tản bộ dọc theo đường ven biển, nói chuyện phiếm với nhau.
Ban đêm gió lớn, Quý Trúc cởi áo khoác, khoác lên người tôi.
Đột nhiên anh ‘khụ’ một tiếng sờ soạng trong túi lấy ra thứ gì đó.
Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn sang.
Anh mở lòng bàn tay ra:
“Ôn Miên Miên, gả cho anh nhé!”
Là một chiếc nhẫn kim cương.
Tôi kích động không ngừng được, không đợi anh lấy ra, tự mình cầm lấy rồi đeo lên.
Không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.
Tôi thật sự rất thích.
41.
Giang Việt cũng mua một chiếc nhẫn.
Trong âm thanh ồn ào của đám bạn, anh ta mở hộp nhẫn ra.
Nhẫn kim cương tròn màu hồng nhạt.
Ánh hồng rực rỡ, thật đẹp.
Giang Việt đeo lên ngón tay tôi:
“Từ hôm nay trở đi, Ôn Tây Tây, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Anh sẽ đền bù hết những thi—--ệt th—òi trước đây của em.”
“Anh cũng sẽ học cách để trở thành một người bạn trai tốt vì em.”
Dưới một bữa tiệc pháo hoa làm kinh diễm tất cả mọi người ở đây, chúng tôi ôm nhau thật chặt.
Bọn họ cho là tôi cảm động khóc vì Giang Việt con hư biết quay đầu.
Thực ra tôi đang khóc vì ngày ch* của Giang việt sắp tới rồi.
Đây chính là cảm giác vui đến bật khóc.
Quả thực vô cùng mỹ diệu.
Trận pháo hoa này bắn suốt hai tiếng đồng hồ.
Giang Việt chưa bao giờ keo kiệt ở phương diện tiền tài, anh ta chơi đùa với thiên hạ, vượt qua vạn bụi hoa mảnh lá không dính vào người.
Luôn luôn có thể dễ dàng nắm bắt được cảm xúc nhạy cảm nhất của nữ sinh.
Có thể là vì tôi đã yêu chàng thiếu niên tốt nhất trên thế giới này.
Cùng anh dạo qua những phong cảnh đẹp nhất.
Nghe qua những lời thổ lộ tâm tình chân thành động lòng người nhất.
Những trò xiếc mèo này của Giang Việt, không làm nội tâm của tôi gợn lên chút bọt sóng.
42.
Hai chúng tôi ngồi bên bờ biển hóng gió.
Giang Việt ngậm điếu thu—--ốc, cúi đầu châm th—----uốc.
Thấy tôi nhíu mày, anh ta nghiêng người nhấn điếu thu—-----ốc vào trong cát dập tắt.
Tôi:
“Anh hút đi, không sao đâu.”
Anh ta:
“Cai rồi.”
Tôi cười ra tiếng:
“Nhanh vậy á?”
Giang Việt cầm tay tôi, hôn lên đó:
“Em không thích, anh có thể bỏ nó.”
Anh ta học tôi ngồi xuống cát, chỉ là hai tay chống hai bên thân, ngồi ngã trái ngã phải trông rất ngả ngớn.
“Thực ra trước đó gi—-ận d—ữ với em là vì anh không tin. Không ngờ rằng trên đời này lại có một người có thể yêu thương anh không giữ lại chút nào. Những gia đình giống như anh vậy, những người làm thân với anh, có người nào không phải là vì tiền của anh chứ.”
Anh ta duỗi lưng một cái:
“Cho nên lúc đó anh cảm thấy em không quá chân thật, bao gồm cả lần chia tay trước đó, anh vẫn luôn cảm thấy em có mục đích gì đó.”
Tôi cúi đầu xem thủy triều đánh vào bờ, cảm thấy hơi buồn cười.
Tôi cũng không ngờ rằng mình lại có thể diễn tốt như vậy.
Thì ra yêu một người lại có thể diễn ra được.
43.
Lần này sau khi làm lành với Giang Việt xong, cho dù anh ta có đi đâu thì cũng dẫn theo tôi đi cùng.
Có những trường hợp tôi không muốn, anh ta vẫn muốn tôi đi cùng.
Càng ngày Giang Việt càng trở nên dính người hơn.
Sáng sớm sau khi tỉnh dậy, anh ta chống cằm nhìn dáng vẻ khi ngủ của tôi.
Sau khi tôi rời giường sẽ chủ động đi học làm một bữa sáng đơn giản nhưng lại rất khó với anh ta.
Ví dụ như trứng tráng.
Có một lần tôi thậm chí còn bị mùi khói làm cho sặc tỉnh, dép cũng chưa kịp xỏ chạy vội ra xem có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra là Giang Việt đang ở trong phòng bếp.
Trong phòng bếp khói mù khói mịt.
Anh ta cau mày, vẻ mặt đ—-a–u k—--hổ vô cùng cầm theo cái nồi chứa hai đống cacbon mang đi đổ, sau đó khoanh tay suy tư xem bước nào xảy ra vấn đề.
Sau khi nghe thấy tiếng cười của tôi, anh ta mới quay người lại.
Sau đó đi đến ôm tôi ngồi lên bàn cởi dép của mình xỏ vào chân tôi.
Tôi không nhịn được cười:
“Vẫn là để em làm thôi.”
Anh ta không chịu:
“Không được, mấy gã Tây vừa rồi khoe khoang với anh là hắn đã làm bữa sáng cho bạn gái. Người khác có, em cũng phải có.”
44.
Nửa tháng sau, bạn của Giang Việt tổ chức tiệc trên du thuyền.
Chúng tôi cũng đến.
Có một cô bạn gái cũ của Giang Việt cũng ở đó.
Đối lập với tầng 1 mở ra để đón khách, tầng 2 lại rất ít người, tôi đi lên hít thở không khí trong lành.
Bạn gái cũ của Giang Việt tên là Tiền Thiến, tính cách rất sáng sủa, nói chuyện rất nhiều.
Cô ấy lên đây để thay áo tắm, nhìn thấy tôi liền qua nói chuyện:
“Cô biết không, bây giờ người trong nhóm chúng tôi đều cực kỳ hâm mộ cô đấy.”
Tôi: “???”
Cô ấy ngồi xuống cầm lấy túi trang điểm dặm lại lớp trang điểm lần nữa.
“Đây chính là Giang Việt đó, kẻ phong lưu vạn năm, vậy mà vì cô mà quay đầu lại. Thật có phúc mà.”
Tôi chỉ biết cười, không biết nên trả lời cô ấy thế nào.
“Thực ra trước đó khi nhìn thấy cô ở đến nhà Giang Việt thì tôi có một loại cảm giác.”
Tôi: “Cảm giác gì?”
“Chắc chắn phải là cô.”
Cô ấy thoa kem lên mặt,
“Chính là cảm giác đó, nên cuối cùng Giang Việt mới dừng lại cùng cô ở bên nhau. Dọc đường, Giang Việt cũng không yên lòng cùng chơi với bọn tôi ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại mở điện thoại ra xem. Với giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, chắc chắn là anh ta đang nhớ cô đấy.”
45.
Tôi cắn ống hút uống nước trái cây:
“Không phải anh ta rất thích b—-ắ-t n—-ạ-t tôi sao?”
“Đàn ông ấy mà, trong ngoài không đồng nhất đấy mà.”
Cô ấy bắt đầu chuốt mi,
“Tóm lại, cô thật sự rất may mắn, mấy cô gái kia biết Giang Việt vì cô mà con hư biết quay đầu, răng sắp bị ngh—--iến n—--át rồi.”
Sau khi trang điểm xong, hai chúng tôi lên boong tàu hóng gió.
“Thật là hâm mộ cô, sau khi lấy chồng giàu có thể trực tiếp nằm ngửa rồi.”
Cô ấy lắc lắc mái tóc quăn,
“Kiểu người trong ngoài không đồng nhất như Giang Việt ấy, một khi đã chọn cô. Thì có thể nâng cô lên đến bầu trời.”
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Tôi dựa người vào lan can, gió biển quất vào mặt có hơi đ—-au.
Tiền Thiến bảo tôi cẩn thận không ngã xuống.
Tôi:
“Anh ta rất yêu tôi sao? Tôi cũng không xác định được.Hay là, cô giúp tôi một việc nhé?”
Tiền Thiến đưa tay muốn kéo tôi lại, tôi ngăn cánh tay cô ấy, cười:
“Giúp tôi xác định xem, anh ta yêu tôi đến mức nào.”
Thuận theo tiếng gió g–ào th—ét.
Tôi ngửa ra phía sau.
Không hề báo trước nhanh chóng rơi xuống dưới.
Trong lúc rơi xuống, tôi đã nhìn thấy biểu cảm trên mặt Giang Việt.
Thật sự quá hài lòng.