“Anh à, tôi ngưỡng mộ nhất là kiểu anh hùng như anh đấy, anh đã giết bao nhiêu người rồi? Kể nghe đi, người ta muốn nghe.”

Tôi nũng nịu bằng giọng mũi, dùng ánh mắt thích thú nhìn hắn ta, đưa cho hắn một chai nước suối.

“Được, hôm nay để anh cho em mở rộng tầm mắt nhé.”

Dư Kim ngồi trên giường, bắt đầu kể về những chiến tích “rực rỡ” của mình.

“Tin tức trên đài phát thanh nói quá ngắn gọn, chứ ông đây đến giờ đã giết được tám người rồi, đều là phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, chà chà, độ tuổi nợ rộ như một đoá hoa, vô cùng tươi trẻ. Có điều bọn họ đều làm trong ngành đó, là gái điếm ấy, em biết mà loại phụ nữ này chết cũng không có ai tìm, cho nên đến khi ông đây giết đến người thứ năm thì mới bị phát hiện.”

“Nói ông đây là tội phạm giết người liên hoàn, ông đây không chấp nhận, bởi vì ông đây đang làm việc thiện, làm việc thiện em có hiểu không? Loại người này là cặn bã của xã hội, không đáng được tồn tại, là loài sâu mọt cần phải diệt trừ. Ông đây là đang thay trời hành đạo.”

Hừ, giết người còn hô hào khẩu hiệu, kiểu chủ nghĩa hình thức này là thứ khiến bà dây khó chịu nhất đấy.

“Anh, anh thật lợi hại.”

Dư Kim vui vẻ uống một ngụm nước suối rồi bổ nhào tới.

“Anh còn có thứ lợi hại hơn.”

Vậy ư? Vậy thì thử đi, tôi cười sau đó rút con dao găm thường dùng ở thắt lưng ra, đâm tới.

Không thể không nói, tên Dư Kim này thật có bản lĩnh, vậy mà lại có thể dựa vào trực giác để né được trong gang tấc, con dao của tôi chỉ quẹt rách được một miếng da trên người hắn, không hề thuận lợi như khi giết Hoàng Bình năm xưa, tôi nhớ tôi chỉ dùng một dao đã tiễn được ông ta đến tây thiên rồi.

“Con khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Mày sẽ là con đàn bà thứ mười bị tao giết.”

Hai mắt Dư Kim đầy lửa hận, một tay bịt chặt vết thương, tay còn lại vơ lấy đèn bàn trên đầu giường, nện tới.

Tôi lăn xuống giường, hắn ta đập trúng không khí, bóng đèn bàn vỡ tan tành trên giường, chỉ còn lại đế đèn và trụ đèn trong tay.

Thấy tôi tránh được, Dư Kim vô cùng tức giận, hắn vung trụ đèn tới, tôi né không kịp, đầu bị đánh đến xoay lệch 180 độ.

Hắn bật cười khoái trá chờ tôi ngã xuống, nhưng tôi lại quay đầu nhìn hắn cười.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Dư Kim, tôi giơ hai tay lên chỉnh đầu mình trở về vị trí cũ.

“Ma!”

Hắn ta gào lên như một con heo bị chọc tiết, mặt tái mét, mất kiểm soát đến nỗi tè bậy ra sàn nhà.

Ồ, vậy ra đây là sát thủ giết người hàng loạt trong truyền thuyết đó ư?

“Kim Kim, da của tôi có trắng không?”

“Cứu mạng, cứu mạng, ai cứu tôi với!” Tiếng hét thảm thiết của Dư Kim vang vọng khắp khu biệt thự.

Tôi đã nói nơi này rất thích hợp rồi mà, cho dù có la đến rách cổ họng, cùng lắm….cũng chỉ có con mèo nghe được mà thôi.

- -------

“Tình huống gì vậy? Từ lúc nào lại xuất hiện thêm một nhân cách ma quỷ.” Một vị bác sĩ nhỏ giọng nói với bác sĩ còn lại.

“Nhanh, trợ lý Mễ, nhanh đi báo cho chủ nhiệm Trương!”

Trợ lý Mễ chạy bước nhỏ ra ngoài, một lát sau liền quay trở lại, thở hổn hển nói: “Chủ nhiệm Trương thông báo lập tức đến phòng hội chẩn bên cạnh, nhân viên kỹ thuật ở lại, đeo tai nghe, sẵn sàng làm theo chỉ dẫn bất cứ lúc nào.”

[Thiên Nữ Tản Hoa]

Tại phòng hội chẩn bên cạnh.

“Trước tiên, hoan nghênh giáo sư Tần chuyên gia về bệnh tâm thần phân liệt đã gia nhập vào tổ chuyên gia chúng ta, Tiểu Mễ, đưa một bản tài liệu chi tiết của cảnh sát Hàn Đông cho giáo sư Tần xem đi.”

“Giáo sư Tần, tình hình bây giờ rất khẩn cấp, để học trò của tôi là Tiểu Mễ giới thiệu sơ qua với ngài về tình trạng của cảnh sát Hàn Đông.” Chủ nhiệm Trương bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói.

Trợ lý Mễ mở PPT, màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục cảnh sát.

“Hàn Đông, đội phòng chống ma tuý thành phố, ba năm trước là cảnh sát chìm nằm vùng trong tổ chức buôn bán ma tuý lớn nhất biên giới, phá thành công vụ sản xuất và buôn bán ma tuý lớn cấp quốc gia vào ngày 16 tháng 7, thân phận nằm vùng bị bại lộ, trong quá trình rút lui đã bị trùm ma tuý bắt được, chúng tiêm vào người anh ấy một loại chất gây nghiện mới với liều lượng cực lớn, có tên là Thiên nữ tản hoa. Thiên nữ tản hoa này chỉ cần hít vào một liều cực nhỏ đã gây ra ảo giác như nhân vật đang nhập vai trong kịch bản giết người, thông thường một người sẽ đóng từ 6 đến 7 vai, cho nên còn có tên là “kịch bản giết người.”

Trợ lý Mễ lại tiếp tục đưa ra một số hình ảnh về “Thiên nữ tản hoa.”

“Thiên nữ tản hoa là một loại chất kích thích cực kỳ gây hại cho tinh thần, hít nó trong một thời gian dài sẽ dẫn đến tâm thần phân liệt. Cảnh sát Hàn Đông bị tiêm một lượng thuốc bằng với lượng thuốc mà một người có thể hít liên tục trong ba năm, sau khi tiêm xong, anh ấy đã bị bỏ lại ở trước cổng đội phòng chống ma tuý thành phố. Trong ba năm qua, chúng tôi đã cùng Hàn Đông chiến đấu chống lại “Thiên nữ tản hoa” được tiêm vào cơ thể anh ấy, nhân cách của anh ấy hiện đã phân ra đến hàng chục người, cụ thể chính xác có bao nhiêu nhân cách chúng tôi cũng không rõ. Mỗi năm, những nhân cách chưa bị loại bỏ sẽ tiếp tục phân tách ra thêm nhiều nữa, cách thức phân tách này hệt như tế bào ung thư không ngừng gia tăng đến vô hạn, chúng tôi tạm gọi bệnh của cảnh sát Hàn Đông là bệnh tâm thần phân liệt di căn.”

“Trước mắt, chúng tôi đã tiến hành ba đợt thanh lọc nhân cách cho cảnh sát Hàn Đông, trước sau đã tiến hành cấy vào mười nhân cách, để tiêu diệt nhân cách phân liệt. Vừa rồi chúng tôi phát hiện một nhân cách ma đã xuất hiện trong cơ thể anh ấy. Trên đây là tài liệu về cảnh sát Hàn Đông cũng như [Thiên nữ tản hoa].”

Không khí trong phòng hội nghị trở nên nặng nề lạ thường, yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“Giáo sư Tần, ngài có ý kiến gì về việc này không?” Chủ nhiệm Trương nhìn về phía vị học giả tóc hoa râm hỏi.

“Tình hình của cảnh sát Hàn nghiêm trọng hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi kiến nghị một, lập tức tiêm cho bệnh nhân trên giường bệnh một liều paliperidone, liều lượng trung bình. Hai, nhanh chóng cấy vào hai [Thanh đạo phu], đợi [Công chúa Bạch Tuyết] giết xong Dư Kim thì tiêu diệt ngay.”

“Chúng tôi đã có hai [Thanh đạo phu] với thân phận cảnh sát trong đó rồi, có thể cân nhắc giao cho cảnh sát Tiêu trung đẳng đạo pháp bố trí cảnh nền, cảnh sát Vương biết bùa triện, phong ấn trừ tà có thể ở bên cạnh giúp đỡ.” Trong ánh mắt của chủ nhiệm Trương lộ ra một luồng sát khí.

“Có thể cân nhắc, tạm thời cứ xử lý vậy đi, sau đó yên lặng quan sát chuyển biến để điều chỉnh kịp thời, giáo sư Phong thấy thế nào?” Giáo sư Tần hỏi.

“Trước nay chưa từng thấy, tôi thâm canh trong lĩnh vực chữa trị tâm thần phân liệt đã mười năm, nhưng chưa từng gặp qua nhân cách ma, thật là mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt rồi! [Thiên nữ tản hoa] này quả thật quá lợi hại. À, tôi không có ý kiến khác, hoàn toàn đồng ý với hai vị chuyên gia đây.” Giáo sư Phong dáng người hơi béo vô cùng xúc động nói.

“Được, giáo sư Tần và giáo sư Phong không có ý kiến, vậy hãy lập tức tiến hành đi, bệnh nhân không thể chờ được nữa.”

Trợ lý Mễ lập tức truyền đạt lại chỉ thị của tổ chuyên gia cho người ở phòng bệnh.

“[Công chúa Bạch Tuyết] này là ai? Tại sao trước nay chưa từng thấy xuất hiện?” Giáo sư Phong lật giở tài liệu trong tay nói.

“Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, mức độ tàn nhẫn của [Công chúa Bạch Tuyết] rất giống với sát thủ đầu tiên được cấy vào với mật danh là [Thanh đạo phu], nhưng cũng lại không giống.” Chủ nhiệm Trương cầm ly nước lên hớp một ngụm.

Đột nhiên, chủ nhiệm Trương như nhớ ra gì đó, kéo micro bên cạnh mình lại, đích thân nói với kỹ thuật viên trong phòng bệnh: “Tiêm thuốc xong xuôi mười phút sau, hỏi [Công chúa Bạch Tuyết] là ai.”

“Trước đó [Công chúa Bạch Tuyết] có nhắc đến việc cô ấy giết cả nhà tên buôn người, cô ấy vừa xuất hiện đã nói trong một đêm bản thân đã giết liên tiếp sáu mạng người, có điều sáu người này là ai thì cô ấy lại không nói.” Trợ lý Mễ lên tiếng.

Chủ nhiệm Trương gật đầu, nét mặt trịnh trọng nói: “Xem ra nhân cách tiềm ẩn được sinh ra từ [Thiên nữ tản hoa] có liên quan đến kinh nghiệm phá án của cảnh sát Hàn. Lập tức xin trợ giúp từ đội chống ma tuý thành phố, hỏi bọn họ xem có phải cảnh sát Hàn từng xử lý một vụ án giết liên tiếp sáu người trong một đêm không, hung thủ là nữ, đã từng bị bọn buôn người lừa bán.”

“Vâng.” Trợ lý Mễ cấp tốc bước ra khỏi phòng hội chẩn gọi điện thoại.

Không khí trong phòng hội chẩn căng thẳng lạ thường, ai nấy đều cau mày nhíu chặt lại.

Đây là lần thứ năm tổ chuyên gia giao chiến với [Thiên nữ tản hoa], mỗi lần đối mặt là một lần khiến người ta mất hết tự tin.

“Chủ nhiệm Trương, mặt trời đã lặn rồi, [Công chúa Bạch Tuyết] đã cho nổ biệt thự.” Giọng của kỹ thuật viên trong phòng bệnh gấp gáp báo cáo.

“Dư Kim đâu, có chết không?”

“Chết rồi, bị [Công chúa Bạch Tuyết] cắt gân tay gân chân, trói vào bình gas, sau đó cho nổ tung, toàn bộ biệt thự đều bị phá huỷ.”

Giáo sư Phong nghe xong thì lau mồ hôi trên trán nói: “Nhân cách ma này thật quá tàn bạo.”

“Không ổn rồi, cô ấy muốn chạy! Nhanh, hỏi thân phận của cô ấy, kéo dài thời gian, đồng thời hướng dẫn cảnh sát Tiêu và cảnh sát Vương vào khu biệt thự, tiêu diệt [Công chúa Bạch Tuyết].” Chủ nhiệm Trương nói.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play