Vào buổi sáng hôm kế hoạch xoá bỏ ký ức được thực hiện.
“Cảnh sát Hàn, cậu cảm thấy thế nào?” Trợ lý Mễ cẩn thận quan sát biểu cảm của cảnh sát Hàn.
Để chuẩn bị cho ca phẫu thuật, bắt buộc phải đánh thức Hàn Đông tỉnh dậy trước, xác định trạng thái tinh thần của anh ta để tiến hành so sánh với sau khi phẫu thuật.
Xung quanh giường bệnh trang bị rất nhiều thiết bị phòng hộ đặc biệt cao, không chỉ vì để bảo vệ bệnh nhân trên giường, mà còn để bảo vệ cho nhân viên nghiên cứu cũng như các bác sĩ y tá.
“Meo, meo, meo….” Đồng tử trong đôi mắt đang vằn những tơ máu của Hàn Đông chợt xoay dọc lại, phát ra tiếng mèo kêu.
Trợ lý Mễ giật mình sửng sốt, sợ đến mức lùi lại hai bước, ngồi thụp xuống đất.
“Giáo, giáo sư, không, không phải. Mau, mau đi thông báo với chủ nhiệm Trương.” Giọng của trợ lý Mễ trở nên run rẩy, nói năng không đầu không cuối.
Nhân viên đi theo bên cạnh trợ lý Mễ cũng lo lắng ấn nút gọi khẩn cấp trên tường.
“Báo, báo cáo chủ nhiệm Trương, Hàn Đông, Hàn Đông biến thành một con mèo rồi.”
Ba vị giáo sư nghe tin vội chạy tới, nhìn thấy Hàn Đông đang nhoài người trên giường bệnh liếm thức ăn, liếm đến say sưa quên trời đất thì ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì cả.
“Có ai biết, con mèo này tới từ đâu không?” Chủ nhiệm Trương xoa xoa huyệt thái dương hỏi.
“Tôi nhớ lúc đầu khi [Công chúa Bạch Tuyết] tiến vào khu biệt thự có nhắc đến một con mèo hoang, có phải là nó không?” Giáo sư Phong đưa tay chỉnh gọng kính nói.
“Hình như là phải, tôi nhớ khi đó kỹ thuật viên có nhắc tới một lần.” Trợ lý Mễ đã hoàn hồn lại liền lên tiếng.
Vừa mới giải quyết được nhân cách ma, lại xuất hiện thêm nhân cách mèo, khiến tất cả mọi người đều trở nên hoài nghi nhân sinh.
“[Thiên nữ tản hoa] này sẽ là cơn ác mộng của toàn giới tâm thần học. Các vị, xin lỗi, tình hình có thay đổi, kế hoạch tạm thời dời lại.” Chủ nhiệm Trương như người mất hồn, loạng choạng bước ra khỏi phòng bệnh.
Hàn Đông lần lượt nhìn bóng lưng từng người bước ra khỏi phòng, khoé môi thoáng lộ ra một nụ cười kỳ dị.
“Có phải tôi hoa mắt rồi không, vừa rồi lúc chúng ta đi ra tôi đã nhìn thấy Hàn Đông mỉm cười. Cho nên cậu ấy thật sự không phải mèo, hoặc bên trong có một nhân cách người khác hoán đổi với nhân cách mèo.”
Chủ nhiệm Trương - người đã rất nhiều năm không hút thuốc giờ đây đang châm điếu thuốc trong tay, thỉnh thoảng lại hút một hơi.
“Quả thật là vậy, cậu ấy đang cười, đây rõ ràng không phải nụ cười của mèo, mà là của người.” Giáo sư Phong xoa nắn ấn đường nói.
“Con mèo này đến từ ký ức của cậu ấy ư? Vừa nãy tôi lật giở tài liệu không thấy có đề cập đến việc cậu ấy từng tiếp xúc với mèo. Trợ lý Mễ, phiền cô liên hệ với người nhà Hàn Đông, hỏi xem trong nhà trước đây có từng nuôi mèo không?” Giáo sư Tần vừa lật tài liệu vừa nói.
“Vâng, tôi lập tức đi ngay.”
“Nếu như con mèo này cũng có trong ký ức của cảnh sát Hàn, vậy thì việc xoá đi ký ức là có cơ sở, nhưng nếu không phải, chúng ta phải thận trọng suy xét lại.” Giáo sư Tần lại nói thêm một câu.
“Còn có nụ cười đó, tôi cảm giác nó rất quen. Tôi kiến nghị lập tức lấy tất cả ảnh chụp lại nụ cười của những nhân cách đã xuất hiện bên trong cảnh sát Hàn để tiến hành so sánh, xem thử có thể tìm thấy nhân cách nào còn sót lại bây giờ không.” Giáo sư Phong nhìn vẻ mặt ảm đạm của hai người đối diện rồi nói.
Chủ nhiệm Trương giơ ngón tay cái về phía giáo sư Phong, nhanh chóng gọi người đem hình chụp lại nụ cười của tất cả các nhân cách trên người Hàn Đông đến để so sánh.
Lúc này, trợ lý Mễ quay lại.
“Hồi cấp ba Hàn Đông từng nuôi một con mèo hoang, sau đó bởi vì là mèo của Hàn Đông nên đã bị một tên côn đồ hành hạ đến chết, từ đó về sau anh ấy không còn nuôi mèo nữa.”
“Trong này dường như có một quy luật. Những vết sẹo hoặc là cảm giác tội lỗi mà Hàn Đông chôn giấu suốt nhiều năm nay đều bị [Thiên nữ tản hoa] kích động ra bên ngoài, phân liệt thành đương sự trong mỗi sự kiện. Cho nên, có phải chúng ta có thể lý giải theo cách này? Nếu như chúng ta áp dụng phương pháp khai thông cơn đại hồng thuỷ, hoá giải hết những cảm xúc tiêu cực của cậu ấy, thì liệu có đánh bại được [Thiên nữ tản hoa] không?”
Giáo sư Tần phấn khích đến hai mắt phát sáng.
Chủ nhiệm Trương kích động vỗ bàn.
“Có lý, có lý. Trước đây chúng ta cứ luôn dùng phương pháp trị thuỷ của Cổn, bao vây, đuổi theo, cản trợ, đánh chặn. Diệt một nhóm lại có nhóm khác xuất hiện, thật sự là bởi vì không giải quyết được vấn đề cơ bản.”
“Đúng vậy, tâm trạng và ý thức của con người giống như dòng nước chảy vậy, thử đi, mau chóng tiến hành thử nghiệm. Tôi đề nghị mời người nhà của Hàn Đông đến, cha mẹ, vợ và con gái, khi cần có thể mời thêm cộng sự của cậu ấy nữa, để họ cùng tham gia vào việc trị liệu, nói không chừng có thể xoay chuyển tình hình.”
Giáo sư Phong đứng bật dậy khỏi ghê, đi tới đi lui trong phòng, vừa đi vừa nói.
Bác sĩ vui đến vành mắt đỏ hoe nói: “Được, tôi lập tức đi thông báo cho người nhà cảnh sát Hàn Đông.”
“Chủ nhiệm Trương, đã có kết quả so sánh.” Nhưng viên đưa cho chủ nhiệm Trương một mảnh giấy, trên đó viết: Trịnh Tiểu Hoa.
“Trịnh Tiểu Hoa không phải là nhân cách ma đó sao? Cô ta chưa chết ư?” Giáo sư Phong kinh ngạc hỏi.
“Có thể Hàn Đông nảy sinh ra cảm giác tội lỗi, nên đã trao cho cô ta chức năng hồi sinh.” Giáo sư Tần thở dài nói.
“Xem ra, vấn đề của Trịnh Tiểu Hoa chỉ có bản thân Hàn Đông mới có thể giải quyết được. Cứ làm theo cách vừa nãy chúng ta đã bàn, thử một lần xem sao.” Chủ nhiệm Trương nói.
Hai người còn lại đều gật đầu.
[Quyết Chiến]
Trong một tháng tiếp sau đó, phòng trị liệu thường xuyên truyền đến tiếng khóc của đàn ông.
“Nó chết ở ngay trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể làm gì được, tất cả đều do tôi gây ra, nếu không phải tại tôi, nó sẽ không bị người ta đánh chết…”
“Hàn Đông, đó không phải là lỗi của cậu, nó hiểu, và nó sẽ không trách cậu đâu. Cậu xem con mèo này, nó quay lại rồi, cậu sờ thử đi, chậm rãi sờ thử đi nào.”
“Meo….” Chú mèo nhỏ màu vàng cam khẽ kêu lên một tiếng, liếm liếm tay của Hàn Đông.
“Nó thật sự là lưỡi liềm ư?”
“Nó là đời sau của lưỡi liềm, trước khi chết lưỡi liềm đã sinh ra một lứa mèo con, đây là đời cháu của nó, cũng là con mèo giống nó nhất. Cậu đặt cho nó một cái tên nhé?”
“Vẫn tên là lưỡi liềm được không?”
“Được chứ, vẫn tên là lưỡi liềm, vừa hay mũi của nó có một vết bớt màu trắng hệt như trăng khuyết, cái tên nghe rất hay.”
“Tôi có thể nuôi lưỡi liềm ở đây không? Để nó ở cùng tôi.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ điều chỉnh.”
Giáo sư Tần đánh dấu tích vào cột mèo hoang trong sổ ghi chép trên tay mình.
Chàng trai trong phòng bệnh vui vẻ ôm lấy con mèo nhỏ, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo, trên khuôn mặt vốn mang nét cứng nhắc và dạn dày sương gió bỗng lộ ra một nét dịu dàng rất hiếm thấy.
Đột nhiên, chuông cảnh báo trong phòng vang lên, điện tâm đồ của bệnh nhân nhấp nhô lên xuống đến mức cực đại.
Giáo sư Tần lấy một nắm thức ăn cho mèo cấp tốc ném ra ngoài cửa, con mèo trong tay Hàn Đông “vèo” một cái đã phóng ra bên ngoài, đánh chén thức ăn nơi bậc cửa, bị y ta ở bên cạnh bế mang đi.
Hàn Đông bật cười, nét mặt âm trầm, sau đó vân vê cổ họng, dùng chất giọng the thé nói: “Bác sĩ Mễ phải ứng khá nhanh đấy. Bỏ đi, tha cho nó một mạng vậy, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”
“Cảnh sát Hàn, anh có đây không? Con gái anh đã vẽ cho anh một bức tranh, có tên là: Tôi và ba. Anh có muốn xem không?”
Sắc mặt của Hàn Đông không ổn định, đau khổ vật lộn suốt năm phút mới hồi phục lại bình thường, hai mắt đỏ hoe nói: “Xin hãy lấy cho tôi xem, cảm ơn.”
Giáo sư Tần đưa cho Hàn Đông một bức tranh nguệch ngoạc, trong bức tranh là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát với gương mặt ngây thơ, cười rất khoa trương, dắt tay một bé gái tóc thắt bím, bé gái này cũng nở nụ cười vô cùng vui vẻ, sau lưng họ là cầu vồng.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt người đàn ông râu ria xồm xoàm, anh ta bị đâm liên tiếp nhiều nhát, vết thương dài nhất phải khâu hai đến ba mươi mũi, nhưng anh ta chưa từng khóc, bị bọn buôn ma tuý đánh đến trên người không còn chỗ nào lành lặn, bị tiêm [Thiên nữ tản hoa] quá liều, anh ta cũng không khóc, vậy mà giờ đây người đàn ông này lại đang khóc lóc thảm thiết.
Tâm tình kiềm chế đã lâu, giờ đây như nước lũ ào ạt trút xuống.
Đợi Hàn Đông dần bình tĩnh lại, giáo sư Tần mới nói: “Cảnh sát Hàn, thông qua mấy đợt điều trị trước, trước mắt trong não của cậu vẫn còn một người, người này bị giết và sống lại không ngừng, giờ đã đến lúc nên nói lời tạm biệt với cô ấy rồi. Trở về bên cạnh con gái của cậu đi, con bé còn nhỏ, cần có người bầu bạn. Rất nhiều chuyện, chúng tôi đã nỗ lực rồi, cũng đã cố gắng hết sức, có lẽ kết quả cũng vẫn tệ như cũ, nhưng chúng tôi không có lỗi với lương tâm, không có lỗi với nghề nghiệp của mình, tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu cho cậu. Cô nói xem có đúng không, Trịnh Tiểu Hoa?”
Trên mặt của Hàn Đông lại xuất hiện những biểu cảm khác thường, hai trạng thái đối lập cứ luân phiên nhau xuất hiện, vô cùng đau khổ.
Giáo sư Tần ấn nút điều khiển trên tay, cửa phòng trị liệu bật mở ra, bước vào là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đã bị cụt một tay.
“Cảnh sát Hàn, là cậu đã giết tôi, không phải sao? Tôi không hề sai, người tôi giết đều là những kẻ đáng chết, tôi rất đáng thương, tại sao tôi lại phải bị bọn họ và các người đối xử như vậy chứ?”
“Trịnh Tiểu Hoa, cô đã vi phạm pháp luật, bọn họ là những tên khốn, nhưng hãy giao việc đó cho cảnh sát, chúng tôi nhất định sẽ đưa họ ra công lý để pháp luật trừng trị. Tôi rất đồng cảm với cô, nếu có thể, tôi nguyện dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cô, nhưng tôi là một cảnh sát, Trịnh Tiểu Hoa, tôi không thể làm trái pháp luật, xin cô hãy tha thứ cho tôi.”
Một giọng nói the thé bật cười khúc khích: “Tha thứ? Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Trịnh Tiểu Hoa, tôi là Quách Duệ của đội cảnh sát hình sự thành phố. Cô giết liên tiếp sáu mạng người, hơn nữa trước đây còn dính vào một vụ án giết người nữa. Cô có biết rằng trên người cô đang gánh tất thảy là chín mạng người không? Bản án của cô không phải chỉ có mình cảnh sát Hàn phụ trách, tôi cũng có phần. Bất kể cô có oán hận thế nào, từ xưa đến nay cũng không cho phép tồn tại tư hình, một mạng của cô đổi lấy chín mạng, không thiệt. Nếu đã báo thù xong, giết được người làm hại cô, thì nên buông bỏ thù hận và oán khí. Cảnh sát Hàn là một người tốt, cậu ấy còn có cha mẹ già và con gái nhỏ cần được chăm sóc, cô cũng nên buông tha cho cậu ấy rồi, Trịnh Tiểu Hoa.”
Lời lẽ của cảnh sát Quách bị cụt một tay rất đanh thép và kiên định, như tiếng chuông thức tỉnh.
Thân thể của Hàn Đông bỗng run rẩy kịch liệt, không ngừng khua tay múa chân, đấm đá loạn xạ.
Cảnh sát Quách đang đứng bên cạnh muốn tiến lên ngăn lại, nhưng bị giáo sư Tần đưa tay ra cản.
“Cho cậu ấy chút thời gian đi.”
Hàn Đông vẫn tiếp tục duy trì trạng thái này đến hơn mười phút, sau đó một giọng nói vang lên.
“Cảnh sát Hàn, cảnh sát Quách, cầu xin các người đừng đuổi tôi đi, tôi không muốn chết.”
“Trịnh Tiểu Hoa, cô đã chết rồi, cô đã chết rồi, cô hiểu không?”
Lại thêm một tràn những tiếng nức nở thút thít vang lên.
Qua thêm mười phút, Hàn Đông cất giọng nói: “Giáo sư Tần, Quách Duệ, tôi đã đuổi Trịnh Tiểu Hoa đi rồi, có lẽ cô ấy sẽ không quay lại nữa đâu.”
Cả phòng trị liệu vang lên tiếng vỗ tay, bên ngoài chủ nhiệm Trương và giáo sư Phong đẩy cửa bước vào, lần lượt bắt tay với giáo sư Tần và Hàn Đông.
Giáo sư Phong kích động đến nước mắt lưng tròng.
Cả phòng điều trị hân hoan tưng bừng như đón giao thừa.
[Khúc Hát Cuối Cùng]
Đêm khuya thanh vắng trong phòng bệnh, người đàn ông nằm trên giường đột nhiên mở to hai mắt trừng trừng, đưa tay ra che miệng, khoé miệng hơi cong lên, tự lẩm nhẩm nói: “Làm gì dễ được như thế, cảnh sát Hàn, tôi sẽ là cơn ác mộng cả đời này của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT