Chỉ trong một đêm tôi đã liên tiếp giết chết sáu người. Trên đường chạy trốn, tôi chặn một chiếc xe taxi lại, tài xế là nữ, nhiệt tình chu đáo, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện lông trên người cô ta nhiều một cách bất thường.

- --------

“Đi đâu đây?” Giọng của tài xế nữ thô kệch mà quái dị, khoác mũ trùm đầu, tóc xoã dài, trang điểm hơi đậm.

Tôi liếc nhìn điện thoại, bây giờ là 4:44 phút sáng, còn hơn một tiếng nữa trời mới sáng, trong khoảng thời gian này, tôi phải tìm ra một nơi không ai nghĩ tới để ẩn nấp.

“Đi Hướng Thành.”

Phía ngoại ô Hướng Thành có một khu biệt thự chưa hoàn thiện, ở đó không có camera, người qua lại thưa thớt, rất thích hợp với một người như tôi.

“Được thôi.” Nữ tài xế lộ ra chút vẻ phấn khích.

Đợi đến Hướng Thành đổi một chiếc xe khác, như vậy sẽ an toàn hơn, còn có một nguyên nhân nữa là nữ tài xế này quá kỳ quặc, khiến tôi vô cùng bất an.

“Em gái, da của em trắng thật, giống như cô công chúa nào đó bị chết bởi quả táo độc trong truyện cổ tích ấy, à đúng rồi, là công chúa Bạch Tuyết.”

Giọng nói có phần thô kệch của nữ tài xế chợt mang theo chút dịu dàng.

Tôi gượng cười gật đầu, xem như đáp lời.

Phía Đông trời đã hửng sáng, tia nắng yếu ớt len lỏi vào cửa kính xe, lúc này tôi mới chú ý đến, cánh tay đặt trên vô lăng của nữ tài xế to khoẻ khác thường, còn có lông tay rậm rạp.

Tim tôi chợt giật nảy hai cái.

Mẹ nó, đây không phải là đàn ông đó chứ?

Ngay lúc này, đài phát thanh trên xe vang lên.

“Bây giờ chúng tôi xin phát chèn một mẩu tin nhanh, Dư Kim, nam, 36 tuổi, cao 1m72, nặng 80 kí, trên cánh tay trái có một nốt ruồi lông màu đen to bằng đồng xu. Vào ngày 5 tháng 2, khi đang điều trị bệnh tại cơ sở y tế của trại giam đã đánh chết một cai ngục, gây thương tích nặng cho bác sĩ điều trị rồi bỏ trốn khỏi bệnh viện, kẻ này là hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt ở Hướng Thành, vô cùng tàn ác và rất giỏi nguỵ trang, cực kỳ nguy hiểm, nếu có ai nào phát hiện được dấu vết của người này, xin hãy cố gắng bảo vệ an toàn cho bản thân sau đó gọi điện báo cảnh sát trong thời gian sớm nhất có thể. Liên hệ với cảnh sát Vương, cảnh sát Tiêu theo số điện thoại: 137xxxx7769,159xxxx3316.”

Bản tin trên đài phát thanh lặp lại hai lần, trong xe yên lặng đến mức chỉ còn nghe mỗi tiếng thở của hai người chúng tôi.

Tôi đưa mắt nhìn sang cánh tay trái của tài xế, ngoại trừ lông tay rậm rạp khá đáng sợ ra thì không nhìn thấy gì nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tôi lại càng chắc chắn rằng người tài xế tóc dài trùm mũ này không phải là nữ, mà là nam, bởi vì tôi đã nhìn thấy yết hầu của hắn ta chuyển động.

Một tên đàn ông giả dạng thành phụ nữ, không phải biến thái thì là bắt buộc phải nguỵ trang vì một lý do đặc biệt nào đó.

Tuy nhiên với tình hình trước mắt, cho dù là trường hợp nào thì đối với tôi cũng là bất lợi.

Không phải tôi không có tự tin giết chết hắn, mà là tôi vừa mới làm xong một vụ giết người hoàn hảo, không muốn lại dây thêm chuyện nữa.

Nhưng, tôi phải dự liệu cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Xe không đi lên đường cao tốc mà vòng qua trạm thu phí Hướng Thành, tiến vào đường phụ, gặp phải gờ giảm tốc, chiếc xe liên tục bị tròng trành, có thứ hạt gì đó đọng lại trên mái tóc dài buông xoã của tài xế, theo đuôi tóc trượt xuống bộ quần áo đồng phục trông có vẻ khá chật của hắn ta.

Lúc này chân trời đã hửng sáng, ánh ban mai mờ nhạt chiếu rọi vào tóc tài xế, trên mái tóc xoã dài ấy lấm tấm những chấm li ti màu đỏ.

Nếu như tôi không nhầm, thì những chấm li ti ấy chính là máu.

Cho nên, hắn ta đang đội một bộ tóc giả bằng da người thật.

Tôi không khỏi siết chặt tay trái lại.

Lúc đưa mắt nhìn xuống, tôi thoáng thấy trong xe còn vệt máu chưa lau sạch.

Nếu tôi đoán không sai, sau cốp xe còn có một thi thể đang được quấn ni lông nữa.

Không cần hoài nghi, tôi con mẹ nó đã gặp phải một tên khó xơi rồi.

Xe chầm chậm chạy vào Hướng Thành, khoé miệng của tài xế nhếch lên thành một vòng cung rất lớn, lớp phấn trên mặt đang dần rơi xuống trong ánh bình minh.

“Em gái, vừa nãy sao không la lên kêu cứu? Không dám à?”

Hắn nhìn tôi cười, để lộ ra nốt ruồi đen trên cánh tay trái, lúc này tôi mới nhìn thấy bộ râu lởm chởm của hắn ta.

Hừ, không dám? Tên ngu dốt này vẫn chưa biết trong tay bà đây có sáu mạng người.

Tôn Tử nói: Dùng mưu đánh thắng, không đánh mà địch chịu hàng mới gọi là mưu trí nhất trong mọi nhà cầm quân mưu trí.

Cái bà đây muốn chính là giết người mà không để lại chút dấu vết nào, vĩnh viễn không bao giờ làm một con cá bị lọt lưới, không khoe khoang huỵch toẹt ra như tên ngu dốt này, để bị bắt vào tù rồi lại hốt hoảng chạy trốn như chó mất chủ, hàm hồ thô tục.

Chiếc xe nhanh chóng lái đến khu vực thành phố.

“Đi chỗ nào ở Hướng Thành vậy em gái?”

Dư Kim tháo bộ tóc giả dính đầy máu trên đầu xuống, để lộ ra một cái đầu trọc, hắn ngoác miệng cười quăng bộ tóc bằng da người thật đó lên mình tôi, cùng lúc ấy bàn tay lông lá rậm rạp của hắn chạm lên đùi tôi.

“Anh à, đi, đi đến khu biệt thự ở phía bắc ngoại ô thành phố.” Tôi giật mình kêu lên, đẩy bộ tóc giả trên người để nó rơi xuống, giọng run bần bật.

Lúc này cho dù tôi muốn đổi tài xế thì hắn ta cũng sẽ không đồng ý, chi bằng cứ dứt khoát đi thẳng đến nơi, sau khi xử lý xong hẵng tìm một nơi khác thay hình đổi dạng vậy.

- --------

Kể từ khi tôi bị lừa bán đi vào năm mười sáu tuổi, sau đó bắt đầu giết chết cả nhà tên buôn người thì cứ một khoảng thời gian không giết ai tôi lại cảm thấy tay chân ngứa ngáy.

Mà lần này còn chưa đợi tôi ngứa tay, ông trời lại đưa một tên biến thái đáng chết dâng đến trước mặt tôi, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.

Dư Kim cười gằn nói: “Chỗ đó được đấy, sẽ không có ai làm phiền chúng ta.”

Phải, quỷ còn chẳng có mấy con, rất là thanh tịnh, nếu như có người chết ở đó, trong một khoảng thời gian thật sự sẽ rất khó phát hiện ra.

Đúng là một nơi tốt.

Khi ánh mặt trời ló dạng, xe đã rẽ vào trong khu biệt thự, cả một bãi đất trống rộng rãi, cây cỏ um tùm, dù cho có đắm mình trong ánh nắng cũng chẳng có chút cảm giác ấm áp nào.

Trong thời gian mở cửa xe, một con mèo hoang như bóng ma đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chúng tôi ở khoảng cách xa tầm trăm mét, nhưng chớp mắt lại không thấy đâu nữa.

Đây là một nơi ma quái.

Dư Kim kéo tôi vào trong một ngôi biệt thự hiếm hoi gần như hoàn thiện, là một căn nhà mẫu, thử một lúc thì ra đường nước vẫn còn chảy.

Lúc tôi đang tìm một công cụ cầm vừa tay, Dư Kim đã nôn nóng không kiềm được mà lao tới.

Tôi dùng ngón tay chống lên ngực hắn, nhíu mày nói: “Anh à, xem anh cả người đầy máu kìa, còn cái mặt này nữa…”

Dư Kim cười hề hề, xoa xoa lớp phấn dày trên mặt, liên tục gật đầu nói: “Đợi anh nha em gái, anh đi tắm rửa đây.”

“Được, đợi anh đấy nhé.”

Tôi cười, xua tay nhìn Dư Kim dần biến mất sau cánh cửa phòng tắm.

Ánh mắt đầy thú tính của Dư Kim khiến tôi nhớ lại tám năm trước, tôi bị tên buôn người Hoàng Bình nhốt trong căn phòng tối, lúc đó ánh mắt ông ta nhìn tôi thật sự khiến người khác kinh tởm đến buồn nôn.

Năm đó tôi mới mười sáu tuổi, chưa từng giết ai bao giờ, còn mờ mịt không biết nên làm thế nào, sợ đến mất hồn mất vía.

Hoàng Bình phớt lờ sự cầu xin của tôi, hết lần này đến lần khác chà đạp và làm nhục tôi, cho đến khi tôi thương tích đầy mình, bị hắn trói lại bằng xích sắt nhốt trong một căn phòng nhỏ cạnh chuồng dê, đằng đẵng suốt hai năm trời.

Không còn tôn nghiêm, ăn không đủ no, quần áo không đủ che người, mặt mày xanh xao, nhưng ông ta vẫn không nỡ bán tôi đi.

Sau này, tôi học được cách nịnh hót, lấy lòng ông ta, ông ta rất bất ngờ, vui vẻ cởi xích trói ở chân cho tôi, bảo mẹ ông ta tắm rửa chải tóc cho tôi, thậm chí còn muốn lấy tôi.

Thế nhưng cũng giống như câu chuyện về con én trong cổ tích vậy, người nông dân bẻ gãy chân của con én sau đó băng bó lại cho nó hòng khiến nó cảm thấy biết ơn, đó là chuyện không thể nào.

Tôi nhớ cuối cùng con én đó đã ngậm đến một hạt bí ngô, hạt ấy trồng ra bên trong chứa đầy mồi lửa, thiêu chết cả nhà người nông dân.

Cho nên, lửa là một thứ tốt.

- --------

Tôi bước vào nhà bếp, kiểm tra xung quanh, vậy mà vẫn có một bình khí hoá lỏng, tôi lắc thử mấy cái, bên trong vẫn còn khí, được lắm, tìm thấy rồi.

Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng chảy, tôi quay vào trong phòng ngủ, cởi áo khoác ngoài của mình ra.

“Công chúa Bạch Tuyết, hoàng tử đến đây! Nhanh, giúp anh hạ nhiệt đi.”

Dư Kim quấn một cái khăn rách, gấp gáp lao vào phòng ngủ, tôi cười lạnh đưa chân ra giẫm ông ta một cái.

“Đừng giở trò nữa, ông đây là kẻ giết người hàng loạt, chọc giận ông, ông sẽ khiến cho em chết không có đất chôn đấy.”

Dư Kim hung hăng nói, trông chẳng khác nào một con sói đói.

Vậy sao? Thế chúng ta xem xem ai mới là người khiến người kia chết không có đất chôn nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play