Tôi đang định xem xem có phải là Tống Từ quay về không.
Nhưng Chu Tiểu Vân đột nhiên đẩy tôi vào trong xe. Tôi không kịp chuẩn bị, đầu gối đập vào thành xe, đau đến nghẹn họng.
Ngay sau đó, Chu Tiểu Vân cũng bước vào trong, cô ấy đưa tay tắt đèn xe, sau đó nhẹ nhàng khép cửa xe lại.
Tôi nhất thời bị cô ấy làm cho căng thẳng, thấp giọng hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Chu Tiểu Vân suỵt một tiếng: “Đừng nói chuyện!”
Giọng của cô ấy vô cùng nghiêm túc.
Tôi chợt nghĩ đến con dao đã mất trong xe, lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Tôi và Chu Tiểu Vân nằm trốn ở ghế sau, lén nhìn ra bên ngoài thông qua kính chắn gió sau xe.
Chỉ thấy cái bóng đó đi vào cửa, từng bước từng bước, đi về phía bên trong nhà nghỉ.
Sau đó nhẹ nhàng khoá cửa lại từ bên trong.
Cạch, cửa khoá rồi.
Tôi và Chu Tiểu Vân đưa mắt nhìn nhau.
Cô ấy đột nhiên hỏi tôi: “Chìa khoá của chiếc xe này để đâu?”
Tôi đáp: “Ở chỗ Tống Từ.”
Sắc mặt của Chu Tiểu Vân khẽ biến đổi: “Vậy thì phiền phức rồi.”
Tôi sờ vào chiếc chìa khoá dự phòng trong túi áo, bình tĩnh hỏi: “Cô hỏi cái này làm gì?”
Chu Tiểu Vân vừa định mở miệng.
Ngay lúc này, bên trong nhà nghỉ bỗng truyền tới một tiếng “choang” vang dội.
Giống như tiếng dao phay rơi trên thớt gỗ vậy.
Tôi sợ đến phát run.
Lại quay sang nhìn Chu Tiểu Vân, hình như cô ấy cũng không khá hơn là bao.
Cô ấy run rẩy nói: “Trước đây Tống Từ từng nói một câu, nếu như vợ cậu ta phản bội cậu ta, cậu ta sẽ giết chết cô ấy, người mà cậu ta không có được, người khác cũng đừng hòng có.”
Nghe đến đây, tôi cũng sững người: “Cô nghi ngờ, Tống Từ đi tìm Tôn Văn Văn sao?”
Chu Tiểu Vân hoảng loạn lắc đầu: “Tôi không chắc, chỉ suy đoán thôi.”
Lúc chúng tôi còn đang nói, trong phòng đột nhiên vang lên những tiếng kêu la thảm thiết, cộng thêm một tràn những tiếng đánh đập.
Ngay sau đó, một giọng nói đầy sợ hãi lên tiếng chất vấn: “Tại sao lại phải làm như vậy?”
Tôi nhìn sang hướng đó, vừa hay nhìn thấy đèn bên trong nhà nghỉ bật sáng.
Một dòng máu tươi màu đỏ thẫm bắn lên ô kính cửa sổ.
Con ngươi của tôi co thắt lại, tiềm thức chợt loé lên một suy nghĩ.
Tống Từ giết người rồi.
Tôi vội hỏi Chu Tiểu Vân: “Cô có biết đường lên thị trấn không?”
Hai đứa con gái như tôi và Chu Tiểu Vân nhất định không đấu lại Tống Từ, chi bằng bây giờ đi lên thị trấn báo cảnh sát.
Chu Tiểu Vân gật đầu đáp: “Biết, nhưng chúng ta không có chìa khoá xe.”
“Tôi có chìa khoá, cô đi mở cửa sân đi.”
Tôi lấy chìa khoá dự phòng trong túi ra, trèo lên ghế lái.
Chu Tiểu Vân còn hơi lưỡng lự, dường như đang lo lắng sợ tôi sẽ vứt cô ấy ở đây.
Tôi nhìn thấu suy nghĩ cô ấy, vội giục: “Cô biết lái xe không, nếu không biết thì đi mở cửa, bằng không mọi người sẽ cùng nhau chết đấy.”. Googl𝑒 nga𝒚 𝐭𝗋ang ( 𝐓R𝗨M𝐓R𝗨YỆN.ⅴn )
Chu Tiểu Vân cắn răng, mau chóng làm theo.
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng kêu thảm thiết bên trong như thấm sâu vào tận xương tuỷ.
Tôi ngồi trong xe, một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại cầm chặt chìa khoá.
Căng thẳng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay khi Chu Tiểu Vân vẫy tay ra hiệu với tôi.
Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy cánh cửa nhà nghỉ từ bên trong bật mở ra.
Một người đàn ông cầm dao rựa, đứng trước cửa ngược với ánh sáng, đang nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Vân.
Sau đó, anh ta giơ con dao lao về phía cô ấy.
Tôi ngay lập tức khởi động xe, đạp chân ga, cho xe lao thẳng về phía anh ta.
Anh ta giật mình, vì để tránh chiếc xe mà té nhào sang bên cạnh.
Tôi bẻ lái, vụt qua người anh ta rồi dừng lại trước mặt Chu Tiểu Vân.
“Mau lên xe!”
Chu Tiểu Vân mở cửa xe, leo lên ghế phụ, “Ra đến ngã tư rẽ trái.”
Tôi đạp chân ga, chiếc xe lao vút ra ngoài.
Mãi cho đến khi xe đã rẽ vào một con đường khác, tâm trạng thấp thỏm không yên của tôi mới dần ổn định lại.
May mà lúc đầu tôi đã để lại một đường lui cho mình, lén lấy trộm chìa khoá dự phòng của Tống Từ.
Nếu không thì hôm nay cả tôi và Chu Tiểu Vân đều khó mà chạy thoát được.
Tôi thở phào, thả lỏng người: “Tiếp theo đi đường nào?”
Chu Tiểu Vân nói: “Đến ngã tư trước mặt đi thẳng, sau đó rẽ phải.”
“Đi thẳng?”
Tôi bỗng cảm thấy con đường trước mặt rất xa lạ, hình như nó không phải là đường mà lúc đầu chúng tôi đã tới.
Tôi cho xe đi chậm lại, hỏi cô ấy: “Cô chắc chắn là đi thẳng có thể đến thị trấn?”
Chu Tiểu Vân lắc đầu: “Tôi muốn đến nhà Tôn Văn Văn trước xem thế nào.”
Tôi giật mình kinh hãi: “Cô điên à, giờ là lúc nào rồi?”
Nhưng thái độ của Chu Tiểu Vân rất cương quyết, dù thế nào cô ấy cũng vẫn muốn đi.
Tôi bị sự cương quyết của cô ấy hại đến khổ, nhưng lại không mang theo điện thoại, không cách nào bật chỉ dẫn được, chỉ có thể dựa vào Chu Tiểu Vân chỉ đường cho.
Chẳng còn cách nào, tôi đành làm theo lời cô ấy, lái xe đến nhà Tôn Văn Văn.
Càng đến gần nhà của Tôn Văn Văn, trong lòng tôi lại càng cảm thấy khó chịu.
Bởi vì Tôn Văn Văn này, ngoại trừ địa chỉ nhà là khác ra, còn lại tất cả mọi thứ đều giống hệt với người bạn đã mất của tôi.
- --------
Tôi vừa cho xe dừng lại, Chu Tiểu Vân lập tức mở cửa xe nhảy xuống.
Tôi giục cô ấy: “Mau mau quay lại đấy!”
Thế nhưng giây tiếp theo Chu Tiểu Vân đã mở cửa xe bên phía tôi, kéo tôi bước xuống cùng cô ấy, “Cô cũng vào đi!”
Chu Tiểu Vân bỗng trở nên rất khoẻ, tôi kháng cự không lại, chỉ có thể để cô ấy kéo vào trong nhà.
Bây giờ đã là nửa đêm nhưng nhà của Tôn Văn Văn vẫn sáng đèn.
Tôi có thể đoán được cảnh tượng phía sau cánh cửa kia là gì.
Nhưng sau khi bước vào tôi mới biết, hiện thực và tưởng tượng vẫn cách nhau một khoảng rất xa.
Máu tràn lan khắp phòng, còn có một cô gái đang nằm trên vũng máu, cảnh tượng này đã đánh vào thị giác của tôi một đòn cực lớn.
Tim của tôi như bị bóp chặt, co thắt dữ dội, khiến hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Chu Tiểu Vân lao về phía trước, lật người cô gái đang nằm trong vũng máu lại.
Vết máu loang đầy trên mặt cô ấy, không nhìn rõ hình dạng.
Cổ cô gái bị cắt đứt, máu từ nơi đó không ngừng chảy ra.
Kỳ lạ là, vết thương nặng như vậy nhưng cô gái vẫn còn giữ lại được một hơi thở.
Chu Tiểu Vân liên tục truy hỏi cô ấy: “Ai đã giết cậu?”
Cô gái mấp máy môi, nhưng lại không thể nói được câu nào.
Đồng tử trong mắt cô gái rời rạc, khó nhọc đưa tay lên chỉ vào trong phòng.
Chu Tiểu Vân lập tức thả cô ấy xuống, chạy vào trong phòng.
Cô gái ngã mạnh xuống sàn, cổ họng phát ra tiếng khục khục.
Cô ấy chớp chớp đôi mắt, một giọt nước từ khoé mắt chảy xuống.
Nhìn cô ấy, khiến tôi chợt nhớ tới người bạn lúc nhỏ của mình.
Tôi không kiềm được, bước tới phía trước đỡ cô ấy lên: “Đừng sợ, tôi lập tức đưa cô rời khỏi đây.”
Cô gái thở hổn hển, lắc đầu, cố hết sức lực thốt ra một chữ: “Đi….”
Tiếp đó, hai mắt cô ấy nhắm lại, không còn hơi thở nữa.
Mắt thấy một người đang sống sờ sờ lại ra đi như vậy, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.
Tôi giơ tay áo lên, muốn lau sạch vết máu trên mặt cô gái.
Nhưng tôi lại giật mình nhận ra, Tôn Văn Văn này không phải là cô gái trong tấm ảnh trên thiệp cưới.
Cô ấy không có điểm nào giống với người bạn cũ của tôi cả.
Thế là thế nào, là Chu Tiểu Vân tìm nhầm chỗ rồi sao, hay là tôi nhớ nhầm?
Lúc tôi còn đang mơ hồ, Chu Tiểu Vân đột nhiên vén rèm lên, cuống cuồng vẫy tay bảo: “Mau vào đây xem đi!”
Tôi bò dậy khỏi mặt đất, chạy đến chỗ cô ấy.
Vừa bước vào trong nhìn, tôi cũng lập tức trở nên hoảng loạn.
Trên mặt đất có một thi thể người nam không đầu, quần áo mà người đó mặc là một bộ đồ làm nông may bằng vải bông pha với sợi gai.
Tay chân của thi thể bị chặt đứt, một cánh tay đứt lìa vừa hay đang nằm ngay cạnh chân tôi.
Bụng của người này bị mổ bằng một loại dụng cụ sắc bén, ruột lòi cả ra ngoài.
Mùi máu tanh nồng nặc khắp phòng, khiến tôi không ngừng nôn khan.
Tôi không thể ở lại thêm nữa, bụm miệng lao ra ngoài.
Tôi quay vào trong ghế lái, nhắm mắt lại, thở không ra hơi.
Chu Tiểu Vân theo sau lưng tôi, cũng ngồi vào xe.
Cô ấy lo lắng nhìn tôi hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”
Tôi lau nước mắt đáp: “Không sao.”
Chu Tiểu Vân thở dài: “Người trong phòng cũng không cứu được, chúng ta mau rời khỏi đây đi.”
Tôi khởi động xe, lại lên đường.
Chu Tiểu Vân ở bên cạnh chỉ đường cho tôi.
Rất nhanh, chiếc xe đã rời khỏi thôn, đến thị trấn Thanh Hà.
Tôi lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng khung cảnh ở hai bên đường vẫn giống hệt như khi tôi vừa đến.
Đèn đường sáng trưng, mỗi một nơi đất phẳng đều được đặt một cái loa phát nhạc.
Hầu hết những người tôi nhìn thấy, đều là người già.
Họ mặc những bộ quần áo màu đỏ chót bó sát người, đứng đó nhảy múa.
Mọi cửa hiệu, mọi ngôi nhà đều sáng đèn.
Người tụm năm tụm ba xách những chiếc ghế đẩu dài đặt ở phía trước rồi ngồi tụ lại với nhau, thi thoảng lại vang lên những tràn cười giòn tan.
Tư thế, vị trí, động tác của bọn họ, thậm chí ngay cả bản nhạc được phát ra từ dàn âm thanh đều hệt như những gì tôi đã thấy lúc mới đến đây.
Tôi vẫn còn nhớ, bà nội từng nói người ở quê không giống với người thành phố.
Bọn họ rất kiêng kỵ ngày rằm tháng bảy.
Vào những ngày này, họ thường sẽ quay về nhà sớm, đóng cửa nghỉ ngơi.
Sao lại có thể đã muộn thế này còn ngồi ở bên đường tán dóc được chứ?
Thậm chí có người còn đang nhảy múa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT