Càng lúc tôi càng cảm thấy không ổn, “Về thành phố báo cảnh sát đi, chỗ này có vấn đề.”
Chu Tiểu Vân gật đầu, đồng ý với quan điểm của tôi.
Chúng tôi không dừng lại ở thị trấn Thanh Hà, mà lái xe đi thẳng.
Không biết đã qua bao lâu, phía trước xuất hiện một ngã ba.
Chạy tới trước thêm năm mét nữa có thể ra khỏi đường núi, quay trở lại đường chính.
Lúc này, chiếc xe đột nhiên chết máy.
Tôi nói với Chu Tiểu Vân: “Cô đợi tôi một lát, tôi đi xem thử.”
“Được, đi đi.”
Tôi bước xuống xe, thận trọng đi tới trước.
Nào ngờ, Chu Tiểu Vân bất ngờ từ phía sau đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi không chút phòng bị, ngã phịch xuống đất, mặt dính đầy bùn.
Lúc đầu tôi rất ngỡ ngàng, sau đó lại vô cùng tức giận.
Đang lúc định hỏi cô ấy, trong đầu tôi bỗng hiện lên một cảnh đường phố.
Cảnh tượng trước mắt, tôi đã từng gặp qua.
Tôi nằm sóng soài trên đất, ngẩn ra đến vài giây.
Chu Tiểu Vân ở phía sau lưng tôi nhẹ nhàng nói: “Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, chỉ có thể đi cùng cậu tới đây thôi.”
Tôi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tười cười rạng rỡ kia, miệng bật ra một cái tên quen thuộc:
“Tôn Văn Văn.”
Chiếc BMW trước mặt, còn có cô gái đang đứng ngay cạnh xe đang từ từ biến mất như bị lửa thiêu rụi vậy.
Ánh mắt cô ấy ngân ngấn nước, cười nói: “Quay về đi, đừng tới nơi như cõi âm ty này nữa.”
Nói xong, cả Tôn Văn Văn và chiếc xe đều biến mất trước mặt tôi.
Tôi nhào tới chỗ cô ấy.
Thế nhưng phía trước lại như có một rào cản vô hình ngăn tôi lại.
Nghe bà nội nói, cõi âm không có đường lui, tôi chỉ có thể tiếp tục đi tới trước.
Tôi từ dưới đất bò dậy, mặt đầy nước mắt, từng bước từng bước đi về phía đường cái trước mặt.
Lúc tôi đặt chân lên đường cái, một luồng ánh sáng loé lên trước mắt tôi.
Đợi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình quay lại phòng rồi.
Tôi đứng trước tấm gương trong phòng tắm ở nhà mình, bất động.
Vòi nước vẫn đang chảy từng giọt tí tách, tôi vặn vòi chảy mạnh hơn, vốc nước rửa mặt.
Sau khi tỉnh táo lại, tôi đã nhớ ra tất cả.
Những chuyện xảy ra trước đó, đều là ảo giác.
Trong lễ Vu Lan năm ngoái, tôi gặp phải một vụ giết người.
Vì để làm rõ sự thật, tôi đã đứng trước gương tự thôi miên chính mình.
Quá trình thật sự là thế này.
Tôi và Tống Từ là bạn đại học.
Anh ấy có một người bạn gái cũ tên Chu Tinh, là hoa khôi lớp chúng tôi.
Trước khi yêu tôi, Tống Từ vẫn luôn rất thích cô ấy.
Nhưng bởi vì tính tình của anh ấy rất hấp tấp, Chu Tinh cảm thấy Tống Từ không đáng tin cậy, nên đã nói chia tay với anh.
Sau đó, Tống Từ và tôi quen nhau.
Vào tiết Hạ Chí năm ngoái, Tống Từ nhận được thiệp mời đến dự lễ cưới của Chu Tinh.
Anh ấy muốn dẫn tôi theo.
Tôi rất giận dữ, còn cãi nhau một trận với anh ấy.
Lúc đó, tôi vô cùng nhung nhớ người bạn thuở nhỏ của mình, cũng chính là Tôn Văn Văn.
Nếu cô ấy còn sống, tôi có thể ca thán với cô ấy về chuyện này.
Nhưng Tôn Văn Văn đã rời khỏi thế giới này vào mấy năm trước rồi.
Khi đó tôi và cô ấy đang băng qua đường thì gặp phải một chiếc ô tô mất lái, lao thẳng về phía chúng tôi.
Trong thời khắc nguy hiểm đó, Tôn Văn Văn đã đẩy tôi ra và bị xe đâm chết tại chỗ.
Nỗi đau mất đi người bạn thân đã khiến tôi trở nên u uất suốt một khoảng thời gian dài.
Không lâu sau đó, tôi gặp Tống Từ.
Anh ấy đối với tôi rất tốt, chỉ là tính tình có hơi nóng nảy, thường hay cãi nhau với tôi.
Mỗi lần cãi nhau xong anh ấy đều hối hận rồi xin lỗi tôi.
Có một lần, vẫn như mọi ngày.
Anh ấy nói xin lỗi tôi, sau đó kể tôi nghe nguyên nhân vì sao anh nhất định phải đến dự tiệc cưới của Chu Tinh.
Tống Từ nói con người của Chu Tinh không tốt, đã chuẩn bị kết hôn rồi nhưng vẫn cứ luôn quấy rầy anh ấy.
Lần này, anh ấy muốn đến dự đám cưới vì muốn nói rõ ràng với Chu Tinh, anh ấy đã ở bên tôi rồi, để cô ấy từ bỏ ý định.
Mặc dù Tống Từ đã nói vậy, nhưng tôi vẫn rất do dự.
Tống Từ đành phải thuyết phục tôi thêm lần nữa: “Trong lớp còn có bảy người nữa đi cùng, em xem như là đi giải khuây đi được không, anh không yên tâm để em ở nhà một mình.”
Anh ấy khuyên tôi rất lâu, cuối cùng tôi mới gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, đã đến lễ Vu Lan.
Tống Từ lái xe chạy về hướng thị trấn Thanh Hà.
Trên đường đi, chúng tôi không hề cãi nhau.
Chỉ giống như anh ấy nói, anh ấy đang cố gắng thay đổi tính khí nóng nảy của mình, muốn đối xử với tôi thật tốt.
Đến thị trấn Thanh Hà, chúng tôi bước vào một nhà nghỉ tập thể để dừng chân.
Chín người ngủ chung một phòng.
Tôi ngủ ở gần cửa sổ, Tống Từ ngủ bên cạnh tôi.
Kế đến, là bảy người bạn cùng lớp.
Có lẽ do đã lâu không gặp, những người này ai nấy đều vô cùng vui mừng.
Bọn họ cùng nhau trò chuyện rôm rả.
“Tống Từ, mắt nhìn người của bạn gái cũ cậu không tệ, tìm được một người đàn ông tính tình dịu dàng để lấy làm chồng.”
“Trước đây Chu Tinh có nói với tôi, nếu muốn kết hôn thì phải tìm một người đàn ông dịu dàng nghe lời, loại người tính tình nóng nảy như Tống Từ, chỉ có thể yêu đương, không hợp chung sống cả đời.”
Nói xong, người đó lại trêu chọc Tống Từ: “Phải rồi Tống Từ, trước đây không phải cậu nói, nếu như có người phụ nữ nào dám phản bội cậu, cậu sẽ giết chết cô ấy, thứ cậu không có được, người khác cũng đừng hòng có sao?”
Nghe đến những lời này, tôi đưa mắt liếc nhìn Tống Từ.
Tống Từ vô cùng khó chịu: “Lời nói lúc còn trẻ, vậy mà cậu cũng tin?”
Tôi cũng xem như là một nửa người trong cuộc, không tiện tham gia vào vấn đề này, chi bằng cứ dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên tôi muốn đi vệ sinh.
Vốn muốn gọi Tống Từ đi cùng mình, nhưng giường của anh ấy lại trống không.
Tôi sờ vào ga trải giường, không có hơi ấm.
Cũng có nghĩa là, Tống Từ đã rời khỏi phòng từ rất lâu rồi.
Tôi chỉ đành một mình cầm theo điện thoại, đi tới chỗ nhà vệ sinh sơ sài trong sân.
Vừa giải quyết xong chuẩn bị đứng dậy, lúc kéo quần lên, tôi bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Đoán là Tống Từ quay về nên tôi vội mặc lại quần, muốn cùng anh ấy đi vào trong phòng.
Nhưng khi tôi mở cửa ra nhìn, lại thấy bên ngoài trống không.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen bước vào phòng sau đó khoá trái cửa lại.
Tôi gấp gáp nhanh chân bước tới trước, vừa định gọi tên Tống Từ.
Lúc này, bên trong bỗng vang lên tiếng động lớn, giống như tiếng dao rơi trên thớt gỗ vậy.
Tôi lén nhìn qua cửa sổ và đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Một bóng đen cao lớn đang cầm con dao rựa trong tay chém vào những người trên giường!
Tiếp theo đó có mấy tiếng hét chói tai vang lên.
Bên trong loạn thành một mớ, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Không ai trong số họ có ý thức phản kháng lại, toàn bộ đều ôm đầu muốn bỏ chạy ra ngoài.
Tôi lao tới, muốn giúp họ mở cửa.
Thế nhưng bóng đen đó đã giơ con dao lên, đứng chắn ở cửa.
Người nào bước tới, anh ta chém người đó.
Tổng cộng không quá mấy người, chớp mắt đều đã ngã xuống.
Dường như đã không còn chút tiếng động nào của đàn ông bên trong, chỉ còn lại tiếng hét của mấy cô gái.
Tôi thử đạp cửa, nhưng không ích gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen đó cầm dao bổ nhào về phía mấy cô gái kia.
Tôi cắn răng, quyết định tìm người dân đến giúp đỡ.
Tôi lấy chìa khoá dự phòng mà Tống Từ đã đưa cho mình, đạp chân ga, phóng xe ra ngoài.
Tôi muốn tìm người giúp đỡ.
Thế nhưng người ở trong thôn ngủ rất sớm, nhà cửa ở hai bên đường đều đã tắt đèn.
Duy chỉ có một ngôi nhà vẫn còn sáng, tôi lập tức cho xe rẽ vào đó.
“Có ai không?”
Sau khi tôi bước vào trong, nhìn thấy bức ảnh cưới rất to treo ở giữa nhà, tôi mới nhận ra.
Căn nhà này chính là nhà của Chu Tinh----cô dâu trong bữa tiệc ngày mai.
Bức ảnh treo ở giữa nhà chính là ảnh cưới của cô ấy và chồng.
Tôi đứng ở trước phòng khách, ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.
Mùi tanh ấy phát ra từ trong phòng.
Tôi nuốt nước bọt, bước tới vén rèm ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt chút thì ngất xỉu.
Một người đàn ông mặc bộ quần áo làm nông màu xanh lam làm từ vải bông pha với sợi gai, bị chặt đầu, đang nằm trong vũng máu.
Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ áo quần không chỉnh tề, chỉ mặc một bộ đồ lót màu đỏ.
Trong đêm tối tĩnh mịch, hai thi thể nhuốm đầy máu bất thình lình xuất hiện trước mặt tôi không báo trước.
Tôi lập tức ý thức được nơi đây cũng là hiện trường của một vụ án mạng.
Bóng đen vừa nãy có thể quay lại bất cứ lúc nào để thu dọn hiện trường.
Tôi chợt nhớ ra ở thị trấn Thanh Hà có đồn cảnh sát.
Tôi lập tức quay lại xe, chuẩn bị đến thị trấn báo án.
Trước khi khởi động xe, tôi đưa mắt liếc nhìn về phía sau.
Con dao mà Tống Từ để trong xe, không còn nữa.
“Quả nhiên là anh ấy…”
Tôi đạp chân ga, dựa theo trí nhớ về tuyến đường mà mình đã đến, cho xe chạy đi.
Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, cũng không biết bản thân đã đi đến nơi nào.
Mãi cho đến khi trời sáng, tôi bị một chiếc xe cảnh sát chặn lại.
Bọn họ bảo tôi xuất trình giấy tờ: “Xin chào, cho hỏi cô có chỗ nào không khoẻ phải không?” Tôi nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện ra mình cứ luôn chạy tới chạy lui quanh thị trấn Thanh Hà.
May mà hôm nay là ngày họp chợ, người đến thị trấn mua bán rất nhiều, bọn họ phát hiện ra tôi có điều không ổn nên đã nhanh chóng báo cảnh sát.
Sau khi nhìn thấy cảnh sát, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, muốn kể cho họ biết chuyện xảy ra đêm qua.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì hai mắt đã tối sầm lại rồi ngất xỉu.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện ở thành phố.
Bởi vì não chịu kích động quá lớn, tôi đã quên đi rất nhiều chuyện quan trọng.
Trong thôn xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, và tôi là người duy nhất còn sống sót.
Nhưng tôi lại không thể nhớ gì cả.
Cảnh sát đến lấy lời khai, thấy tình trạng của tôi không tốt lắm nên đã bảo tôi quay về nghỉ ngơi trước.
Nói là nghỉ ngơi, nhưng từ sau khi về nhà, mỗi ngày tôi đều nằm mơ thấy ác mộng.
Tôi mơ thấy bản thân mình liên tục bỏ chạy, trước mặt đều là những bóng ma toàn thân ướt sũng, sau lưng là mấy người bạn học đã chết thảm của mình.
Bọn họ đều chết trong tình trạng bị treo cổ, không ngừng hỏi đi hỏi lại tôi: “Tại sao chỉ có mình cậu còn sống…..tại sao không đến cứu tôi!”
Mỗi đêm sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trán tôi đều ướt đẫm mồ hôi.
Tôi nghĩ, chính những linh hồn chết thảm đó đã bước vào trong giấc mơ của tôi.
Bọn họ đang oán trách tôi không giúp họ bắt tên hung thủ.
Đến một ngày, cuối cùng tôi cũng nghĩ thông suốt rồi.
Tôi sẽ không trốn chạy nữa mà quyết định tự thôi miên chính mình để quay lại đêm đó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT